Khách sạn Trung Châu là tòa nhà lớn đặc trưng của Trung Châu, được gọi là tòa nhà cao nhất Trung Châu.
Lúc này, trên nóc khách sạn Trung Châu, mấy người có khí thế mạnh mẽ đang đứng đó.
Từ Chấn Hoa nhìn đồng hồ ở cổ tay rồi nhìn đám người, nói: “Sắp bảy giờ tối, chắc Dương Thanh đã đến rồi”.
Trần Chí Trung gật đầu, đứng ở rìa mái nhà, cúi đầu nhìn mặt đất cách mấy trăm mét phía dưới, lạnh lùng nói: “Lần này năm thế gia Cổ Võ chúng ta hợp sức, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết!”
Khương Quân bước đến bên Trần Chí Trung, nhếch môi, nói: “Dương Thanh chỉ là sâu kiến ở thế tục mà thôi, mục tiêu thực sự của chúng ta là linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh”.
“Có Tỏa Hồn Bình của ông Từ ở đây, một khi linh hồn Ma Thần xuất hiện, chắc chắn sẽ bị Tỏa Hồn Bình hấp thu”.
Bách Lý Thành Cát cũng nói: “Sau khi chúng ta thu linh hồn Ma Thần vào Tỏa Hồn Bình, Dương Thanh không còn nguy hiểm với chúng ta nữa”.
“Sau đó, thời gian ban hành quy định mới ở thế tục sẽ bị kéo dài, đến khi thế tục ban hành lại quy định mới, thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã chiếm nửa thế tục, quy định mới không còn nhiều ý nghĩa nữa”.
Sắc mặt Tề Phong lúc này vô cùng nghiêm nghị: “Dù sao bây giờ Dương Thanh cũng là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, nếu cậu ta chết dưới tay chúng ta thật, có lẽ thế lực phía sau hội trưởng lão sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta nhỉ?”
Nghe thấy thế, mấy người khác đều nhìn về phía Tề Phong.
Trần Chí Trung nhíu mày: “Sao thế? Ông Tề sợ à?”
Tề Phong hỏi lại: “Chẳng lẽ ông Trần không sợ ư? Chắc các vị đều biết, ở thế tục có một thế giới nhỏ, cao thủ hàng đầu thế giới nhỏ này có thực lực sâu không lường được, thậm chí có lẽ sẽ ngang với cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, thế lực phía sau hội trưởng lão chính là thế giới nhỏ này”.
“Giờ Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, nếu cậu ta chết dưới tay chúng ta thật, ai có thể cam đoan cao thủ trong thế giới nhỏ sẽ không ra tay đây?”
“Chỉ một cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm từ thế giới nhỏ cũng có thể càn quét cả Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Trên mặt Tề Phong tràn ngập vẻ kiêng dè.
Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, truyền thuyết về thế giới nhỏ ở thế tục cũng vẫn đáng sợ đến mức khiến người ta nghe mà biến sắc.
Nét mặt của những cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ vốn rất tự tin kia đều trở nên nghiêm nghị.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Chuyện hợp sức giết Dương Thanh cũng là do Từ Chấn Hoa đề nghị.
Từ Chấn Hoa thấy mọi người nhìn mình, không khỏi nhíu màu.
“Sao thế? Các vị sợ à? Các vị kiêng dè thế giới nhỏ ở thế tục, chẳng lẽ không sợ đắc tội minh chủ Đỗ ư?”
Từ Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Các vị đã đồng ý hợp sức đối phó với Dương Thanh, giờ sắp ra tay, vào lúc quan trọng như thế, các vị lại định lùi bước, nếu không làm được chuyện mà minh chủ Đỗ dặn, các vị biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?”
Từ Chấn Hoa trực tiếp đưa Đỗ Ngọc Sơn ra, mọi người đều biến sắc.
Tuy họ rất kiêng dè thế giới nhỏ ở thế tục, nhưng dù sao thế giới nhỏ cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ở Hạ Giới giới Cổ Võ vẫn chưa có ai thực sự tiếp xúc với người của thế giới nhỏ ở thế tục.
Nhưng Thủ Hộ Minh thì khác, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Thủ Hộ Minh chính là thế lực lớn nhất, mọi cao thủ đều phải nghe lệnh Thủ Hộ Minh.
Nếu đắc tội với Đỗ Ngọc Sơn thì phiền to.
“Ông Từ cứ đùa, nếu chúng tôi đã đồng ý sẽ hợp sức đối phó với Dương Thanh, sao lại đổi ý được chứ?”
Trần Chí Trung vội nói rồi nhìn mấy người khác, lạnh lùng nói: “Chắc các vị cũng không đổi ý đâu nhỉ?”
Cuối cùng ông ta nhìn Tề Phong, lạnh lùng nói: “Tề Phong, ông đừng làm lung lay quyết tâm đối phó với Dương Thanh của mọi người nữa, nếu ông sợ thì cứ rời đi, cho dù không có nhà họ Tề, bốn gia tộc chúng tôi vẫn có thể giết Dương Thanh”.
“Nhưng sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng tôi sẽ báo cáo chi tiết mọi chuyện với minh chủ Đỗ, hy vọng nhà họ Tề có thể chịu được lửa giận từ Thủ Hộ Minh vì ông”.
Nghe thấy thế, mấy người khác cũng bày tỏ thái độ: “Đương nhiên chúng tôi sẽ kiên quyết đứng về phe ông Từ, cùng hợp sức đối phó với Dương Thanh”.
Sắc mặt Tề Phong hơi khó coi, đúng là ông ta muốn rút khỏi vụ hợp tác lần này, nhưng nếu giờ ông ta rút lui thật, cho dù nhiệm vụ thành công hay thất bại, có lẽ ông ta cũng khó tránh khỏi sự truy cứu của Thủ Hộ Minh.
“Hừ!”
Tề Phong lạnh lùng nói: “Trần Chí Trung, ông đừng vu khống tôi, tôi chỉ bày tỏ nỗi lo của mình mà thôi, chứ không nói sẽ rút lui khỏi việc đối phó Dương Thanh”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Từ Chấn Hoa: “Ông Từ, nhà họ Tề chúng tôi sẵn lòng cùng đối phó Dương Thanh với ông”.
“Tốt lắm!”
Từ Chấn Hoa hài lòng gật đầu, lập tức nhìn đám người, trầm giọng nói: “Nếu các vị đều không có ý kiến, vậy giờ chúng ta chuẩn bị ra tay thôi!”
Ông ta vừa dứt lời, mấy cao thủ với khí thế khủng khiếp lập tức bước ra khỏi bóng tối.
Những cao thủ này đều có khí thế cực mạnh.
Mỗi gia tộc sẽ cử ra một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Có năm thế gia Cổ Võ, nên cũng có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong và năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Ở thế tục, đội ngũ mạnh như thế đã có thể càn quét cả thế tục rồi.
Nhưng đội ngũ mạnh như thế chỉ để đối phó với Dương Thanh.
Đừng nói là đối phó với Dương Thanh, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đội ngũ này cũng có thể tiêu diệt bất cứ thế lực nào gần với các thế gia Cổ Võ hàng đầu.
Cùng lúc đó, trong phòng họp ở tầng cao nhất của khách sạn Trung Châu.
Dưới sự chủ trì của Diệp Chiến Quốc, quy định mới dành cho người luyện võ đã được phổ biến cho những ai có mặt.
Nhưng trước đó cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đã bị Mạnh Thiên Lan đuổi đi.
Những người còn lại đều là chủ của các thế lực bản địa hàng đầu Trung Châu và các cao thủ mạnh mẽ.
Sau khi biết về quy định mới dành cho người luyện võ, những người thế tục đang có mặt đều hết sức vui mừng.
Trong khoảng thời gian này, họ đã phải chịu tổn thất cực lớn, nhất là mấy gia tộc hàng đầu, gia tộc nào cũng bị cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ chiếm đóng.
Cao thủ Trung Châu cũng bị cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ tàn sát.
Trước mặt cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, họ không còn chút tôn nghiêm nào.
“Tốt quá! Sau khi quy định mới dành cho người luyện võ được ban hành, cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không hống hách như trước nữa nhỉ?”
“Nhưng khi ban hành quy định mới, chỉ có người của thế tục, cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ tuân thủ ư?”
“Đúng thế, nếu họ không tuân thủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ vẫn phải chịu nhục tiếp như trước đó à?”
...
Sau thoáng chốc, đã có người chất vấn.
Diệp Chiến Quốc vươn tay ra hiệu cho đám đông im lặng, sau khi mọi người im lặng, ông ta mới nói: “Mọi người cứ yên tâm, quy định mới mà chúng tôi vừa đọc chỉ là để báo cho cao thủ bản địa Trung Châu biết quy định mới là gì”.
“Những cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ vừa bị đội trưởng Mạnh đuổi đi chỉ là sâu kiến ở giới Cổ Võ mà thôi, họ biết quy định mới hay không cũng không quan trọng”.
“Đúng bảy giờ, tứ trưởng lão của hội trưởng lão sẽ công bố quy định mới dành cho người luyện võ với người đại diện của năm thế lực Cổ Võ hàng đầu Trung Châu”.
Trong lúc ông ta nói, đã đến sáu giờ năm mươi lăm phút, chỉ cách bảy giờ năm phút cuối cùng.
Đúng lúc này, mấy khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ trên nóc khách sạn Trung Châu.
Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan lập tức biến sắc.
Với cảnh giới của họ bây giờ, họ vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ.
“Có chuyện gì thế?”
Một cao thủ Trung Châu có thực lực khá mạnh hoảng sợ nói: “Tôi cảm nhận được mười mấy cao thủ có khí thế cực mạnh trên nóc khách sạn Trung Châu”.
“Tôi có thể khẳng định họ không phải cao thủ thế tục, mà chỉ có thể là cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, họ định làm gì?”
Nghe thấy thế, những người Trung Châu đang có mặt đều biến sắc.
Chương 2121: Rời đi
Ở tầng cao nhất của khách sạn Trung Châu - tòa nhà cao nhất Trung Châu.
Mười mấy cao thủ đang đứng sừng sững trên đỉnh Trung Châu, ai cũng phóng ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Người đại diện của năm thế gia Cổ Võ do Từ Chấn Hoa dẫn đầu đang đứng ở rìa của tầng thượng, chăm chú nhìn xuống dưới, tuy họ không thấy gì, nhưng họ vẫn nhìn về phía đó.
“Dương Thanh, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Từ Chấn Hoa híp mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, nhếch môi, mỉm cười tàn nhẫn.
Trần Chí Trung cũng nhìn xuống dưới: “Đúng là cậu ta có thực lực không tầm thường, nếu không vì minh chủ Đỗ muốn lấy mạng cậu ta, tôi cũng định mời cậu ta gia nhập nhà họ Trần đấy”.
Bách Lý Thành Cát cười lạnh: “Tên nhãi này hống hách lắm, dám từ chối cả lời mời gia nhập Thủ Hộ Minh, trở thành thủ hộ thứ mười của minh chủ Đỗ cơ mà”.
Khương An Quân cười khẩy, lạnh lùng nói: “Cậu ta mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thôi, nếu không có linh hồn Ma Thần trong người cậu ta, cậu ta chỉ là con kiến”.
“Cho dù cậu ta là thiên tài thì sao chứ? Trong số chúng ta, có ai chưa từng giết thiên tài?”
Nghe thấy ông ta nói thế, đám người đều cười ha hả.
Ở giới Cổ Võ, không riêng gì Hạ Giới giới Cổ Võ, cả Trung Giới và Thượng Giới giới Cổ Võ cũng là nơi mạnh được yếu thua, cho dù là thiên tài thì sao chứ? Dám chống đối cao thủ của các gia tộc hàng đầu thì chỉ còn đường chết thôi.
Huống hồ, Dương Thanh còn dám cãi lời minh chủ Thủ Hộ Minh - thế lực lớn nhất Hạ Giới giới Cổ Võ nữa.
Ở cửa khách sạn Trung Châu, Dương Thanh bước xuống từ một chiếc Phaeton không bắt mắt lắm, anh bỗng ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.
Sát khí trong mắt Dương Thanh càng mãnh liệt hơn, huy động đội ngũ mạnh như thế để đối phó anh, đúng là bạo tay thật đấy.
Nếu gặp phải đội ngũ mạnh như thế trước hôm nay, có lẽ anh sẽ không phần thắng, nhưng giờ thì khác rồi.
Trong phòng họp ở tầng cao nhất của khách sạn Trung Châu, đám người Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan đều biến sắc.
Họ cảm nhận được áp lực khổng lồ từ tầng thượng, tận mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, khắp thế tục, trừ hội trưởng lão ra, có lẽ không còn nơi nào có cao thủ mạnh như thế nữa.
“Thống lĩnh Diệp!”
Mạnh Thiên Lan bỗng nhìn về phía Diệp Chiến Quốc bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Nếu…”
Nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì đã bị Diệp Chiến Quốc cắt ngang: “Không có nếu! Giờ cháu lập tức dẫn quân đoàn võ giả rời đi với chú!”
Nghe thấy thế, Mạnh Thiên Lan lập tức biến sắc.
“Thống lĩnh Diệp! Nếu chúng ta rời đi, tứ trưởng lão phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại để mình tứ trưởng lão đối phó với tất cả ư?”
Mạnh Thiên Lan lớn tiếng chất vấn, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
Tuy Diệp Chiến Quốc không nói cho cô ta biết tứ trưởng lão là ai, nhưng cô ta cũng đã có suy đoán, nếu đúng là người đó thật thì cô ta càng không thể rời đi.
Diệp Chiến Quốc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Giờ chúng ta rời đi để làm chuyện khác, việc này là do tứ trưởng lão vừa ra lệnh!”
Sau khi dứt lời, không đợi Mạnh Thiên Lan lên tiếng, Diệp Chiến Quốc đứng dậy, nhìn đám người trong phòng họp, nói lớn: “Các vị, giờ hãy mau chóng rời khỏi khách sạn Trung Châu”.
Nghe thấy Diệp Chiến Quốc nói thế, mọi người lập tức nhốn nháo cả lên.
“Thống lĩnh Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải ông vừa nói đúng bảy giờ, tứ trưởng lão sẽ tới ư? Giờ bảy giờ rồi, sao tứ trưởng lão vẫn chưa xuất hiện chứ?”
“Đúng thế, chẳng phải ông vừa nói bảy giờ tối, tứ trưởng lão sẽ công bố quy định mới với người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu à? Nhưng đã bảy giờ rồi, cả người đại diện của năm thế gia Cổ Võ lẫn tứ trưởng lão đều chưa tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
...
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói.
Từ sau khi kết giới tan vỡ, cao thủ của các thế gia Cổ Võ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ tiến vào Trung Châu, họ đã bị thế gia Cổ Võ ức hiếp rất nhiều.
Giờ họ đã nhìn thấy hy vọng, nào ngờ còn chưa thấy mặt tứ trưởng lão, Diệp Chiến Quốc đã bảo họ rời đi.
Diệp Chiến Quốc lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tứ trưởng lão đã gặp người đại diện của năm thế gia Cổ Võ, giờ bảo các vị rời đi là tốt cho các vị, nếu các vị không đi, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách chúng tôi đấy”.
Diệp Chiến Quốc nói rồi cất bước rời đi.
Mạnh Thiên Lan cắn chặt môi, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Diệp Chiến Quốc, mãi đến khi ông ta đi khuất hẳn, cô ta mới ra lệnh: “Người của quân đoàn cao thủ, đi theo tôi!”
Nếu đã là mệnh lệnh của tứ trưởng lão, cô ta không thể không đi.
Trong phòng họp chỉ còn người của các gia tộc bản địa hàng đầu Trung Châu đang nhìn nhau.
Trong đám đông, cô gái đeo kính râm đứng cạnh Hà Hồng Viễn - người giàu nhất Trung Châu cũng nói: “Ông nội, chúng ta đi thôi!”
Hà Hồng Viễn thở dài, nói: “Thôi vậy, ông vốn định nghĩ cách để cháu làm quen với tứ trưởng lão, giờ xem ra không có cơ hội rồi, chúng ta đi thôi!”
Phía bên kia, hai cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi cạnh một ông lão chính là Cố Tư Tư và Hạ Lâm, còn ông lão là Cố Thái Sơ - chủ gia tộc họ Cố.
Hạ Lâm nhìn Cố Thái Sơ, nói: “Ông ngoại, thống lĩnh Diệp và đội trưởng Mạnh đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Trong mắt Cố Thái Sơ loé lên ánh sáng sắc bén, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Chúng ta xuống dưới chờ! Chắc chắn tứ trưởng lão sẽ xuất hiện!”
Ông ta nói rồi dẫn Cố Tư Tư và Hạ Lâm rời khỏi phòng họp.
“Chị Tư Tư, chị mau nhìn kìa, người trong thang máy có phải Dương Thanh không thế?”
Đám người Hạ Lâm vừa ra khỏi phòng họp, Hạ Lâm bỗng chỉ về phía người thanh niên trong thang máy ngắm cảnh trong suốt phía trước, kinh ngạc hô lên.
Cố Tư Tư vô thức nhìn theo, nhưng khi cô ta nhìn sang thì thang máy đã lên cao, cô ta chỉ có thể nhìn thấy đáy thang máy.
Cố Tư Tư nói: “Dương Thanh chỉ là khách du lịch đến từ nơi khác thôi, sao có thể xuất hiện ở khách sạn Trung Châu được? Chắc chắn em nhìn nhầm rồi”.
Cố Thái Sơ vội hỏi về Dương Thanh, Cố Tư Tư kể lại quá trình quen Dương Thanh trên máy bay.
Cố Thái Sơ lập tức sáng mắt lên, nói: “Chúng ta đang ở tầng cao nhất của khách sạn Trung Châu, thang máy vẫn đi lên, tức là lên tầng thượng!”
“Hồi nãy Lâm còn nhìn thấy một người trong thang máy, hơn nữa người đó rất trẻ, nếu ông đoán không sai, chắc chắn người này là tứ trưởng lão!”
Với tư cách là chủ gia tộc họ Cố, đương nhiên ông ta sẽ có kinh nghiệm hơn những thanh niên trẻ như Hạ Lâm và Cố Tư Tư.
Hồi nãy khi ở trong phòng họp, ông ta cũng đã cảm nhận được có mười mấy cao thủ với khí thế khủng khiếp đang ở trên tầng thượng, mà Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan lại bất ngờ dẫn người rời đi, rõ ràng đã nhận được mệnh lệnh.
Hồi nãy trước khi đi, Diệp Chiến Quốc cũng đã nói, tứ trưởng lão đã gặp người đại diện của thế gia Cổ Võ Trung Châu, cộng thêm việc Diệp Chiến Quốc nhắc mọi người rời đi, Cố Thái Sơ dám khẳng định lúc này tứ trưởng lão và người đại diện của thế gia Cổ Võ đang ở tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Ông ta bỗng nhìn về phía Cố Tư Tư, nghiêm nghị nói: “Tư Tư à, cháu mau kể lại việc các cháu gặp thanh niên kia trên máy bay cho ông biết đi!”
Chương 2122: Áp lực từ sâu trong linh hồn
Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư hơi kinh ngạc nhưng vẫn nói: “Ông nội, Dương Thanh chỉ là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi thôi, không có chỗ nào kỳ lạ hết”.
Lúc này, Hạ Lâm nói: “Hay để em nói cho!”
Cố Thái Sơ nhìn về phía Hạ Lâm với vẻ mong chờ, Hạ Lâm nói: “Anh ấy là người hết sức đặc biệt!”
“Đặc biệt?”
Cố Thái Sơ nhíu mày: “Cậu ấy đặc biệt chỗ nào thế?”
Hạ Lâm nói tiếp: “Ông ngoại, ông cũng biết đấy, thiên phú võ đạo của cháu đã thức tỉnh, giờ cháu cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, sau khi thức tỉnh, giác quan của cháu vô cùng nhạy bén”.
“Cháu cảm nhận được hơi thở hết sức đặc biệt từ Dương Thanh, khiến cháu hoàn toàn không nhìn thấu anh ấy, nếu là cao thủ bình thường, cháu có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đối phương cho dù đó là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng với Dương Thanh, cháu chỉ cảm nhận được hơi thở đặc biệt”.
“Còn cả khí thế riêng trên người anh ấy nữa, rõ ràng anh ấy cũng là người luyện võ”.
“Với linh cảm của cháu, cháu đoán anh ấy là người thường chưa thức tỉnh thiên phú hoặc cao thủ cực mạnh, so sánh với nhau, cháu tin vào vế sau hơn!”
Nói đến đây, trên mặt Hạ Lâm tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Cố Tư Tư kinh ngạc nhìn Hạ Lâm, trước đó, khi xuống máy bay, Hạ Lâm đã chủ động mời Dương Thanh đi cùng, đồng thời muốn mời Dương Thanh vào gia tộc mình, cô ta cứ tưởng Hạ Lâm chỉ thích Dương Thanh vì vẻ ngoài của anh thôi.
Giờ cô ta mới biết không phải thế, Hạ Lâm đã cảm nhận được sự không đơn giản của Dương Thanh nên mới nảy ý mới chào.
Cố Thái Sơ vô cùng mừng rỡ, với tư cách là ông ngoại Hạ Lâm, ông ta rất hiểu đứa cháu này, tuy thường ngày cô ta cứ cười đùa nhưng lại rất cẩn trọng, chưa từng làm hỏng việc vào lúc quan trọng.
Huống hồ, giờ Hạ Lâm cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã thức tỉnh thiên phú, nếu cô ta đã nói Dương Thanh có thể là người luyện võ thì chắc chắn là vậy.
Đúng như Hạ Lâm nói, cho dù đó là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cô ta vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đối phương.
Nhưng cô ta không cảm nhận được nguy hiểm từ Dương Thanh, mà chỉ cảm nhận được một khí thế hết sức kỳ lạ.
Nếu Dương Thanh là người luyện võ thật, chẳng phải sẽ có khả năng anh là cao thủ Thiên Cảnh ư?
Lúc này, Hạ Lâm lại nói: “Ngoài ra, còn một nguyên nhân khiến cháu nghi ngờ anh ấy là cao thủ, anh ấy có một tùy tùng còn trẻ hơn anh ấy, có khí thế vô cùng khủng khiếp, cháu chỉ nhìn một cái mà đã có ảo giác rơi xuống vực sâu”.
“Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thực thụ cũng chưa từng khiến cháu cảm thấy thế, áp lực đến từ sâu trong linh hồn kia khiến cháu nhớ đến tận bây giờ”.
“Cao thủ trẻ khiến người ta nhìn mà sợ hãi đó cũng chỉ đi theo Dương Thanh, bởi vậy có thể thấy, chắc chắn Dương Thanh sẽ có thân phận không tầm thường”.
Cố Thái Sơ lập tức vô cùng kích động, hai cao thủ chưa đầy 30 tuổi, một người có khí thế khiến người ta ngạt thở, còn người kia thì giấu hết khí thế nhưng vẫn có thể khiến cao thủ đi theo, điều này đủ để cho thấy họ có lai lịch không nhỏ.
Cố Thái Sơ lại hỏi: “Lâm, thanh niên trong thang máy ngắm cảnh mà cháu vừa thấy đúng là Dương Thanh à?”
Hạ Lâm lắc đầu: “Cháu cũng không chắc lắm, hồi nãy cháu chỉ thấy bóng lưng anh ấy lướt qua, nhưng đúng là rất giống”.
Cố Tư Tư vẫn đang im lặng nhìn Cố Thái Sơ kích động không thôi, bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, chẳng lẽ...
Lúc này Hạ Lâm cũng nhận ra điều gì đó, cô ta lập tức mở to mắt, nhìn Cố Thái Sơ: “Ông ngoại, ông sẽ không nghĩ Dương Thanh mà bọn cháu gặp trên máy bay chính là tứ trưởng lão vừa được hội trưởng lão bổ nhiệm đấy chứ?”
Cố Thái Sơ cười lớn, không trả lời câu hỏi của Hạ Lâm mà vui vẻ nói: “Chúng ta xuống tầng trước đi!”
Cố Tư Tư và Hạ Lâm theo Cố Thái Sơ xuống tầng, khi họ ra khỏi cửa, bên dưới đã đông nghịt người.
Ở đây toàn các nhân vật lớn của Trung Châu, ai cũng có cao thủ với khí thế mạnh mẽ đi cùng.
Lúc này, mọi người đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên nóc khách sạn Trung Châu.
Nhưng khách sạn Trung Châu được gọi là đỉnh Trung Châu, cao tận mấy trăm mét, lại đang là buổi tối nên không thể nhìn thấy gì bằng mắt thường.
Tuy thế, những người này vẫn chờ ở đây, nhìn lên đỉnh Trung Châu.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Trung Châu.
Mười lăm cao thủ với khí thế khủng khiếp đang nhìn chằm chằm vào một thanh niên đứng chắp tay sau lưng.
“Cậu chính là tứ trưởng lão mà hội trưởng lão vừa bổ nhiệm à?”
Từ Chấn Hoa nhìn về phía Dương Thanh, nhíu mày, hỏi.
Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, dò xét một cách trắng trợn.
Tuy họ đã biết tứ trưởng lão của hội trưởng lão rất trẻ, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Thanh, họ vẫn vô cùng kinh hãi.
Còn trẻ như thế, chưa đầy 30 tuổi mà đã là nhân vật lớn đứng trên đỉnh thế tục, đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin.
Dương Thanh không trả lời Từ Chấn Hoa, anh nhìn đám người, lập tức cười lạnh, nói: “Năm thế gia Cổ Võ các người bạo tay thật, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, còn cả người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu nữa, các người định ra tay với tôi à?”
Trần Chí Trung hừ lạnh: “Cậu vẫn chưa đủ tư cách để chúng tôi cùng ra tay đâu, nếu cậu thức thời thì mau cút khỏi Trung Châu, có lẽ chúng tôi sẽ cho cậu một con đường sống, còn nếu cậu không cút, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
Khương An Quân híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nếu trong người cậu không có linh hồn Ma Thần, có lẽ cậu còn không dám bước vào đây nhỉ?”
Bách Lý Thành Cát lạnh lùng nói: “Nói nhảm với cậu ta làm gì nữa? Giết luôn đi!”
Chỉ mình Tề Phong nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực.
Chủ gia tộc họ Tề đã cố tình dặn ông ta tạm thời khoanh tay đứng nhìn, nhà họ Tề cũng đã cử cao thủ gia tộc đến đây.
Cho dù hôm nay Dương Thanh may mắn sống sót, sau khi cao thủ nhà họ Tề đến, Dương Thanh cũng không thoát được.
“Xem ra bây giờ tôi không thể công bố quy định mới dành cho người luyện võ được nữa, nếu đã vậy, tôi sẽ đánh gục các người trước rồi công bố sau!”
Dương Thanh từ tốn nói, không hề tỉnh ngộ khi bị mười lăm cao thủ đến từ thế gia Cổ Võ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ bao vây, mà còn khiêu khích.
Anh cũng không phóng khí thế ra, nhưng chính dáng vẻ ung dung của anh lại khiến những người ở đây cảm nhận được áp lực cực lớn.
Áp lực này như đến từ sâu trong linh hồn!