Nửa năm trước, cô ta đâm Dương Thanh một nhát, tuy đó là vì trúng cổ độc, mọi chuyện đều không phải ý muốn của cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn thấy áy náy, muốn xin lỗi Dương Thanh, nhưng Dương Thanh lại biến mất nửa năm ròng.
Vừa nghĩ tới việc lúc trước mình đã đâm Dương Thanh một nhát, Hạ Hà lại không sao kiềm chế nổi, mặt đầm đìa nước mắt.
Phía bên kia, Dương Thanh cũng đã rời khỏi dinh thự Vân Phong, về việc Hạ Hà đã đâm anh một nhát, anh chưa bao giờ trách cô ta, còn vô cùng áy náy.
Cả việc Hạ Hà trúng cổ độc và mẹ cô ta bị giết đều bắt nguồn từ anh.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe con màu đen đỗ ở cửa khách sạn Bắc Viên Hương.
Dương Thanh bước ra khỏi xe, đến phòng riêng mà hai người đã hẹn, phát hiện Hạ Hà đã đến.
“Dương Thanh!”
Nhìn thấy Dương Thanh, Hạ Hà lập tức đứng dậy, còn có vẻ căng thẳng.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn Hạ Hà: “Lâu lắm không gặp!”
Câu “lâu lắm không gặp” này lập tức khiến mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta rất kiên cường, không để nước mắt chảy xuống.
Nhưng rõ ràng mắt cô ta hơi sưng, chắc chắn cô ta đã khóc trước khi Dương Thanh tới rồi.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên rồi hiểu ngay.
“Dương Thanh, thực sự rất xin lỗi, tôi không hiểu sao lúc đó lại đâm anh…”
Hạ Hà lập tức xin lỗi, nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: “Hạ Hà, người nên xin lỗi là tôi, tôi đắc tội với người khác, đối phương dùng cổ độc để kiểm soát cô, không những thế, cái chết của dì Lục cũng do tôi liên lụy”.
“Thế nên tôi mới là người có lỗi với cô, cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi hết, Hạ Hà, thực sự rất xin lỗi cô!”
Hạ Hà sững sờ, nửa năm trước, khi cô ta đâm Dương Thanh, Dương Thanh cũng đã nói thế, khi ấy cô ta cứ tưởng Dương Thanh cố tình nói vậy để an ủi mình.
Hôm nay anh lại nói thế, cô ta mới nhận ra, cô ta thực sự không cần tự trách vì chuyện nửa năm trước à?
Hạ Hà lau nước mắt trên mặt, nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên khi ấy, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng có người lại định lợi dụng tôi để làm hại anh?”
Dương Thanh gật đầu: “Đúng thế!”
Anh nói rồi im lặng, chờ Hạ Hà trút giận.
Nhưng anh chờ rất lâu mà Hạ Hà vẫn không trách anh, mặt cô ta đầm đìa nước mắt nhưng vẫn kiên cường không khóc thành tiếng.
Một lúc lâu sau, cô ta mới dần bình tĩnh lại, cô ta lau nước mắt, nhìn Dương Thanh: “Xin lỗi, tôi mất kiểm soát rồi!”
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, lo lắng hỏi: “Hạ Hà, cô không sao chứ?”
Hạ Hà lắc đầu, mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Tôi cứ tưởng tôi bị thù hận làm cho mù quáng, còn đâm anh một nhát, chuyện này là một rào cản trong lòng tôi, tôi muốn vượt qua nó nhưng không sao làm nổi, tôi muốn gặp anh để xin lỗi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy anh”.
“Hôm nay, rốt cuộc tôi cũng xác định, việc tôi khiến anh bị thương cũng không phải do ý muốn của tôi, tôi có thể buông bỏ chuyện này rồi”.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, tuy Hạ Hà nói đã buông bỏ, nhưng dù sao chuyện này cũng đã dẫn đến cái chết của mẹ cô ta, cô ta rất khó quên ngay được.
Anh chỉ có thể nói Hạ Hà không cần áy náy vì đã tổn thương anh.
Hạ Hà chủ động hỏi: “Anh bất chợt hẹn tôi ăn cơm, chắc có chuyện gì nhỉ?”
Dương Thanh gật đầu, lúc này mới nói chuyện quảng bá cho Trú Nhan Sương.
Sau khi nghe Dương Thanh nói xong, Hạ Hà không hề do dự: “Nếu bên anh đã vội tuyên truyền như thế, vậy mười giờ sáng mai quay luôn được không?”
Hôm nay trạng thái của Hạ Hà rất không ổn, cho dù quay thì có lẽ cũng không đạt hiệu quả cao. Dương Thanh gật đầu: “Được, vậy để mai đi!”
Bàn công việc xong, nút thắt trong lòng Hạ Hà cũng dần được cởi bỏ.
Hạ Hà tò mò hỏi: “Dương Thanh, nửa năm qua anh đã đi đâu thế?”
Dương Thanh cười khổ: “Đến nơi mà tôi cũng không muốn đi”.
Nếu được, Dương Thanh cũng không muốn đến Hoài Thành, nếu anh không tới Hoài Thành, ông Cửu sẽ không chết, anh cũng không gặp nhiều chuyện như vậy.
Hạ Hà có thể cảm nhận được, nửa năm qua Dương Thanh sống không tốt lắm.
Tuy cô ta không phải người luyện võ, nhưng bây giờ ở Yến Đô có rất nhiều người luyện võ, cô ta cũng biết sơ qua về sự tàn khốc của giới võ thuật.
Cô ta bỗng thấy hơi xót Dương Thanh.
Hạ Hà nói: “Với sự hùng mạnh của tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ, thật ra anh không cần vất vả đến vậy”.
Dương Thanh cười khổ, không phải anh không muốn sống yên ổn, mà có rất nhiều người không muốn cho anh yên thân.
Hạ Hà chợt hỏi: “Cô Tần đâu? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ấy, cả Tiêu Tiêu nữa? Con bé vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, Dương Thanh không khỏi hơi nóng ruột.
Anh lắc đầu: “Có rất nhiều người muốn tôi chết, ở bên cạnh tôi sẽ rất nguy hiểm, nửa năm trước, tôi đã cho người đưa họ đến nơi an toàn rồi”.
Anh còn một câu chưa nói, bây giờ không liên lạc được với đám người Tần Thanh Tâm nữa.
Hạ Hà chợt nhớ ra, ngay cả cô ta cũng bị liên lụy, nói gì đến người nhà của Dương Thanh chứ?
Hạ Hà nói: “Mấy tên khốn kiếp này đúng là hèn hạ, không dám đối mặt với anh nên lén lút giở trò”.
Dương Thanh không muốn nói nhiều về mấy chuyện không vui này nữa, anh cười hỏi: “Còn cô thì sao? Bây giờ thế nào? Có bạn trai chưa thế?”
Hạ Hà lắc đầu, cầm ly đế cao lên nhấp một ngụm rượu, nói: “Có lẽ đời này tôi không kiếm bạn trai đâu!”
Hồi nãy khi nói chuyện với Dương Thanh, Hạ Hà đã uống mấy ly rượu vang, giờ đã hơi say, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Không thể không thừa nhận, Hạ Hà rất đẹp, nếu ở cổ đại, chắc chắn cô ta sẽ là người đẹp mà vua chúa muốn cướp về.
Dương Thanh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, anh vội nâng chén trà lên uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối của mình.
Dương Thanh hỏi: “Một đời không dài nhưng cũng không ngắn, cũng nên có một người mà mình yêu bầu bạn, cô còn trẻ như thế, sao tự dưng lại không muốn kiếm bạn trai?”
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiêm túc nói: “Tôi dùng hết may mắn mới gặp được một người mà mình yêu, nhưng lại không thể ở bên anh ấy. Nếu đã vậy, sao phải đi tìm một người đàn ông mà mình không bao giờ yêu đây?”