Rất nhiều người đi nghe ngóng về người thừa kế nhà họ Hà, khi biết con trai thứ Hà Hùng sắp trở thành người thừa kế nhà họ Hà, ai cũng kinh ngạc.
Mấy năm gần đây, khi tuổi tác tăng dần, sức khỏe của Hà Hồng Viễn đã kém xa lúc trước, trong tình huống đó, lão ta đã giao phần lớn sản nghiệp của nhà họ Hà cho Hà Chí quản lý, người nhà họ Hà đều đối xử với Hà Chí như người thừa kế.
Ngay cả những gia tộc hợp tác với nhà họ Hà cũng chủ động làm thân với Hà Chí, còn Hà Hùng đã bị lãng quên từ lâu.
Giờ nhà họ Hà lại tuyên bố rằng Hà Hùng sắp trở thành người thừa kế, nhà họ Hà lại là gia tộc giàu nhất, quyền thế bậc nhất Trung Châu, có thể tưởng tượng được tin này gây chấn động đến mức nào.
“Bên ngoài phản ứng thế nào?”
Tại trang viên nhà họ Hà, trong biệt thự của chủ gia tộc, Hà Hồng Viễn hỏi quản gia với vẻ mặt u ám.
Quản gia nói: “Trừ mấy gia tộc có địa vị ngang với nhà họ Hà, các gia tộc khác đều tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với Hà Hùng, nhất là mấy gia tộc thân thiết với nhà họ Hà lại càng muốn gặp Hà Hùng hơn”.
“Có thể nói giờ Hà Hùng đã trở thành người mà các gia tộc lớn chủ động lấy lòng, còn Hà Chí thì bị vứt bỏ hoàn toàn, không có nhà nào chủ động liên lạc với Hà Chí”.
Hà Hồng Viễn hừ lạnh, nói: “Đây chính là thực tế, khi những gia tộc có thực lực thua kém nhà họ Hà biết Hà Hùng sắp trở thành người thừa kế, họ sẽ hoàn toàn từ bỏ Hà Chí đã thất bại”.
“Nhưng có lẽ họ tính sai rồi!”
Nghe thấy thế, quản gia lập tức giật mình, nói: “Chủ gia tộc, chẳng phải ông đã tuyên bố chọn Hà Hùng làm người thừa kế à? Chẳng lẽ không phải thế ư?”
Hà Hồng Viễn cười nham hiểm, hỏi ngược lại: “Tôi chỉ thông báo với bên ngoài rằng sẽ tổ chức lễ thừa kế vào chín giờ sáng mai, chứ tôi có nói sẽ chọn ai làm người thừa kế à?”
Quản gia mở to mắt, trong cuộc họp khẩn cấp của gia tộc trước đó, Hà Hồng Viễn đã chọn Hà Hùng làm người thừa kế trước mặt người nhà họ Hà.
Rõ ràng bây giờ lão ta đã đổi ý, chủ gia tộc đang định làm gì đây?
Hà Hồng Viễn nhìn quản gia, nói: “Ông về nghỉ đi!”
Lão ta nói rồi đứng dậy, về phòng.
Quản gia ngơ ngác rời đi.
Ông ta bỗng có cảm giác mình không hề hiểu Hà Hồng Viễn, có thể nói trừ Hà Hồng Viễn ra, không ai biết người thừa kế trong lễ thừa kế sáng mai sẽ là ai!
Đối với người nhà họ Hà, chắc chắn đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, người giúp việc của nhà họ Hà trang hoàng nhà họ Hà suốt đêm, cả nhà họ Hà đều chìm trong bầu không khí vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, người của các thế lực Trung Châu mang lễ vật hậu hĩnh tới nhà họ Hà.
Đương nhiên những người đến sớm đều là chủ của các thế lực có địa vị và thực lực kém xa nhà họ Hà.
Sau tám rưỡi sáng, các gia tộc quyền thế thực thụ ở Trung Châu mới lần lượt có mặt.
Tám giờ năm mươi phút, các ông lớn từ các gia tộc quyền thế hàng đầu Trung Châu mới bước vào trong trang phục truyền thống.
“Không ngờ Ngô Tinh Hà - chủ gia tộc quyền thế số một Trung Châu cũng đích thân tới!”
“Còn cả hội trưởng hiệp hội võ thuật - thế lực võ thuật hàng đầu Trung Châu, Ninh Thiên Hùng cũng tới!”
“Trời ơi! Người của phủ thống lĩnh chiến vực Trung Châu cũng tới kìa! Hình như người tới là Trương Kế - một trong bốn phó thống lĩnh dưới trướng đại thống lĩnh Diệp Chiến Quốc của chiến vực Trung Châu, bị người ta gọi là Trương Điên!”
...
Thấy các ông lớn lần lượt đến, đám đông vô cùng chấn động.
Mấy ông lớn này đích thân tới đây, Hà Hồng Viễn cười tươi roi rói, bước lên đón.
“Các vị đích thân tới đây, đúng là vinh dự của nhà họ Hà! Ha ha, mời mọi người ngồi!”
Hà Hồng Viễn cười ha hả, đưa các ông lớn lên phía trước, gần với cái bàn đầu tiên.
Thấy thế, các ông lớn đều kinh ngạc nhưng cũng không nói gì hay thể hiện ra mặt.
Họ đều là những nhân vật lớn từ các thế lực ở Trung Châu, có cấp bậc ngang với Hà Hồng Viễn, lẽ ra Hà Hồng Viễn phải mời họ ngồi vào bàn đầu tiên, nhưng bàn phía trước họ mới là bàn đầu tiên, điều này có nghĩa là vẫn còn người có địa vị hơn xa họ sắp đến.
Họ nhanh chóng đoán được đại khái, ở Trung Châu, có lẽ chỉ có mấy thế gia ở Hạ Giới giới Cổ Võ mới có địa vị hơn xa họ.
Mấy ông lớn đều ngầm hiểu điều đó.
Gần chín giờ, một giọng nói sang sảng bỗng vang lên: “Ông Trần Hải Châu và cậu Trần Dương từ thế gia Cổ Võ họ Trần đến!”
Đám người nhìn sang, trông thấy mấy cao thủ mặc trang phục của giới Cổ Võ bước vào.
Người dẫn đầu là một người trung niên có lông mày kiếm và ánh mắt sáng quắc, bên cạnh người trung niên là một thanh niên có vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng, phía sau họ là hai cao thủ có khí thế đáng sợ.
Sự xuất hiện của nhóm người này đã mang lại áp lực khổng lồ cho những người đang có mặt, khiến đám đông chỉ muốn quỳ rạp ra đất.
Một số người nhát gan còn không chịu nổi khí thế mạnh mẽ từ các cao thủ này, run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu nhìn họ.
Hà Hồng Viễn dẫn dòng chính nhà họ Hà chủ động bước tới, ai cũng khúm núm nhìn về phía Trần Hải Châu và Trần Dương: “Ông Trần, cậu chủ Trần, cuối cùng hai người đã đến, mời ngồi!”
Trần Hải Châu chỉ khẽ gật đầu, không hề do dự, ngồi vào bàn đầu tiên, Trần Dương ngồi cạnh ông ta, còn hai cao thủ kia chỉ có tư cách đứng sau họ.
Lúc này đã chín giờ, Hà Hồng Viễn đang chuẩn bị tuyên bố bắt đầu lễ thừa kế thì lại có người xuất hiện ở cửa sảnh tiệc.
Người nhà họ Hà vội nói lớn: “Chủ tịch Dương Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh đến!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía người thanh niên đang thản nhiên bước vào.
Người tới chính là Dương Thanh, Dương Thanh mặc đồ thể thao màu xám, đi giày thể thao trắng, hình như hơi không phù hợp với tình huống này.
Những người đang có mặt đều mặc lễ phục, chỉ mình anh mặc thoải mái như thế.
Ở đây toàn các ông lớn của Trung Châu, họ cũng đã nghe về tập đoàn Nhạn Thanh, dù sao trong Chiêu Châu, ít có doanh nghiệp nào tiến vào top 100 thế giới, thậm chí trên bảng xếp hạng, tập đoàn Nhạn Thanh còn có thứ hạng cao hơn tập đoàn Hồng Nghiệp - doanh nghiệp chính của nhà họ Hà.
Không những thế, tập đoàn Nhạn Thanh cũng phát triển rất nhanh, thứ hạng lần trước là thứ hạng theo năm, có lẽ tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tiến thêm mấy bậc trong đợt xếp hạng top 100 thế giới lần này.
Tuy đám đông đã nghe về tập đoàn Nhạn Thanh nhưng chưa có ai được gặp chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh cả, cho dù có người biết Dương Thanh rất trẻ, chưa đầy 30 tuổi nhưng sau khi thấy Dương Thanh, họ vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Thì ra là chủ tịch Dương, ha ha, mời ngồi!”
Hà Hồng Viễn cũng nhiệt tình bước đến như lúc đón các ông lớn của Trung Châu, đích thân mời Dương Thanh vào chỗ ngồi.
Nhưng Dương Thanh không ngồi vào bàn của các ông lớn Trung Châu theo sự tiếp đón của Hà Hồng Viễn, mà chủ động đi tới bàn đầu tiên, ngồi đối diện Trần Hải Châu.
Cảnh tượng này khiến những người đang có mặt sững sờ.
Trần Hải Châu là dòng chính nhà họ Trần - một trong những thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu, nắm quyền lực to lớn, phía sau còn có hai cao thủ, có lẽ là cao thủ Thiên Cảnh.
Dương Thanh chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp thế tục, tuy doanh nghiệp này rất mạnh nhưng thân phận của Dương Thanh vẫn chẳng là gì trước mặt dòng chính nhà họ Trần!
Nét mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, còn Trần Hải Châu thì híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sắc bén: “Cậu biết tôi là ai không?”