Hoài Lam gật đầu: “Chắc thế, bằng không, với sự kiêu ngạo của Dược Vương, sao ông ta có thể cúi đầu trước thành chủ Hoài Thành được? Dược Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từng thua thành chủ Hoài Thành, nhưng thành chủ Hoài Thành vẫn dám cử Dược Vương tới Mục phủ đối phó anh, chắc có âm mưu gì đó”.
Lão Cửu có vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Người của phủ Hoài Thành đúng là dai như đỉa”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Trong trận chiến giữa thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ trước đó, chênh lệch giữa hai người cũng không nhiều, tuy Mục thành chủ thắng nhưng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi”.
“Chỉ sợ Dược Vương lần này đến cũng là vì Mục thành chủ, mà thành chủ Hoài Thành sẽ núp trong bóng tối, chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra tay với Mục thành chủ”.
“Dược Vương và thành chủ Hoài Thành đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu họ hợp sức, có lẽ Mục thành chủ sẽ không ngăn cản nổi, một khi Mục thành chủ có chuyện, chúng ta cũng xong đời luôn”.
Hoài Lam gật đầu: “Năm đó chân Mục thành chủ bị người ta đánh gãy, có lẽ là do thành chủ Hoài Thành làm, lần này Dược Vương đến Mục phủ, chắc thành chủ Hoài Thành cũng âm thầm đánh úp”.
Dương Thanh bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi: “Tiểu Uyển, bây giờ em có cách giúp Mục thành chủ khôi phục trạng thái mạnh nhất không?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói với vẻ tự trách: “Anh Thanh, em xin lỗi! Trước đó em đã giúp chân Mục thành chủ hồi phục trong mười phút, đấy là cực hạn mà cơ thể Mục thành chủ có thể chịu đựng rồi”.
“Bây giờ, đừng nói là chữa khỏi chân cho Mục thành chủ trong một hai giờ ngắn ngủi, cho dù chỉ giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại, em cũng không làm được nữa”.
“Nếu cho em thêm ba ngày nữa, có lẽ em có thể giúp chân Mục thành chủ hồi phục”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, sắc mặt của đám người Dương Thanh đều hết sức khó coi.
Dược Vương đang trên đường tới Mục phủ, trước đó Phùng Tiểu Uyển vừa dùng thuật châm cứu để giúp chân Mục thành chủ tạm thời hồi phục, nhưng bây giờ, cô ta không thể giúp chân ông lão hồi phục nữa.
Mục thành chủ không thể đứng dậy, thực lực giảm mạnh, gần như không có bất cứ hy vọng gì đánh bại Dược Vương.
Mấy người đều chìm vào im lặng, một lúc lâu sau, Hoài Lam chợt hỏi: “Tiểu Uyển, cô có cách giúp người ta tăng thực lực trong thời gian ngắn không?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, nói: “Ông nội từng dạy tôi cách châm cứu kích thích tiềm lực, có thể tăng thực lực của người luyện võ lên, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi dùng cách châm cứu này thì thực lực cũng tăng ít nhất một cảnh giới”.
Hoài Lam lập tức mừng rỡ: “Cô có cách giúp cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tăng thực lực thật ư?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu.
Dương Thanh và lão Cửu cũng nhìn về phía Hoài Lam, Dương Thanh nói: “Hoài Lam, trong số chúng ta, người mạnh nhất là ông Cửu, nhưng ông ấy cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cho dù tăng thực lực lên thì cũng chỉ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ là cùng”.
“Còn Dược Vương lại là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không thể đánh bại được!”
Hoài Lam mỉm cười: “Anh Thanh, anh nhớ kiếm khách Ảnh Tử có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bên cạnh Mục thành chủ chứ?”
Dương Thanh gật đầu.
Hoài Lam nói tiếp: “Kiếm khách Ảnh Tử này có địa vị rất cao, nhiều năm trước, ông ta cũng từng là cao thủ võ thuật nổi tiếng giang hồ, nghe đồn trường kiếm của ông ta là linh khí”.
“Nếu kiếm khách Ảnh Tử đồng ý để Tiểu Uyển châm cứu, tăng thực lực của ông ta đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, ông ta có linh kiếm, chắc chắn sức chiến đấu sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
“Chỉ cần Mục thành chủ không ra mặt, ngay cả thành chủ Hoài Thành núp trong bóng tối cũng không dám tùy tiện ra tay”.
“Thành chủ Hoài Thành không xuất hiện, Dược Vương cũng không làm gì được Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử, đương nhiên cũng không bắt được chúng ta”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, đám người hiểu ý cô ta ngay.
Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Nhưng liệu kiếm khách Ảnh Tử có đồng ý để Tiểu Uyển châm cứu tăng thực lực của ông ta lên không?”
Hoài Lam mỉm cười: “Nếu là lúc trước, chắc chắn kiếm khách Ảnh Tử sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ, chúng ta đã ở chung phe với Mục thành chủ, có cùng kẻ địch, ông ta sẽ đồng ý thôi”.
Dương Thanh nói: “Nếu vậy, tôi sẽ đích thân đi tìm Mục thành chủ một chuyến, kiếm khách Ảnh Tử có đồng ý hay không, còn phải xem ý Mục thành chủ”.
Phùng Tiểu Uyển bước lên trước: “Anh Thanh, để em đi với anh!”
Dương Thanh gật đầu: “Được, bây giờ chúng ta đi tìm Mục thành chủ!”
Thời gian gấp rút, không thể chần chừ thêm, Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển lập tức tới chỗ Mục thành chủ.
“Mục thành chủ!”
Sau khi thấy Mục thành chủ, Dương Thanh hơi khom người.
Mục thành chủ mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi phía đối diện: “Ngồi đi!”
Sau khi ngồi xuống, Dương Thanh nói luôn: “Mục thành chủ, ông cũng biết Dược Vương của Hoài Thành đang tới Mục phủ đúng không?”
Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đang định tìm cậu, không ngờ cậu đã tìm tôi trước rồi. Nếu tôi không đoán sai, các cậu tới tìm tôi để thương lượng cách đối phó với Dược Vương đúng không?”
Dương Thanh gật đầu, hỏi: “Không biết Mục thành chủ có cách đối phó gì chưa?”
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Mục thành chủ lại gật nhẹ đầu rồi nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cháu tạm tránh đi một lát, để ông nói mấy chuyện với Dương Thanh”.
Phùng Tiểu Uyển lập tức nhìn về phía Dương Thanh, thấy Dương Thanh gật đầu, cô ta mới quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Mục thành chủ.
Dương Thanh nói: “Không biết Mục thành chủ định nói gì?”
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi vốn không định vạch trần một số chuyện, nhưng bây giờ, cho dù chúng ta không phải bạn bè thì cũng là đồng minh, đúng không?”
Dương Thanh gật đầu, không nói gì, chờ Mục thành chủ nói tiếp.
Mục thành chủ nói: “Thật ra tôi đã biết trong tay cậu có một con dao găm linh khí rồi”.
Dương Thanh có vẻ cay đắng, trước đó Hoài Lam đã nói chắc chắn Mục thành chủ biết, chỉ là không vạch trần thôi.
Mục thành chủ nói tiếp: “Đương nhiên, tôi nhắc đến chuyện này không phải để đe dọa cậu, cũng không định cướp dao găm linh khí của cậu, mà muốn hỏi mượn con dao đó”.
Nghe thấy thế, nét mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ.
Tuy có vẻ Mục thành chủ đã giúp họ rất nhiều, nhưng cũng vì chữa khỏi chân mình và nhìn thấy tiềm lực của anh mà thôi. Hơn nữa giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành vốn có mâu thuẫn sâu sắc, có lẽ Mục thành chủ bị thành chủ Hoài Thành đánh úp nên mới bị tật ở chân.
Thế nên Mục thành chủ mới giúp đám người Dương Thanh mãi như thế.
Nhưng bây giờ, Mục thành chủ lại nói muốn mượn dao găm linh khí của Dương Thanh.
Dương Thanh không thể không cảnh giác, “mượn” mà Mục thành chủ nói thực sự chỉ là “mượn” chứ không phải “cướp” à?