"Chồng à, điện thoại từ ai thế? Sao anh không nghe?"
Thấy Dương Thanh không nghe, Tần Thanh Tâm ngờ vực hỏi.
"Là Tống Hoa Nghĩa".
Dương Thanh trả lời rồi mới bấm nghe.
Giọng nói quen thuộc lập tức vang lên trong ống nghe: "Cậu Thanh, mau ra đây đi, tôi đang ở trước nhà cậu, để tôi dẫn cậu đến chỗ này vui lắm".
Nghe thấy thế, Dương Thanh nhíu mày.
Anh cũng không nói địa chỉ của mình cho Tống Hoa Nghĩa, nhưng đối phương vẫn biết anh đang ở đâu, rõ ràng đã điều tra anh rồi.
"Tối nay tôi có việc, không đi đâu", Dương Thanh lạnh nhạt nói.
"Cậu Thanh, cậu làm thế là không nghĩa khí chút nào! Tôi đã tới tận cửa nhà cậu rồi, còn đang định giới thiệu mấy người bạn cho cậu nhân dịp này nữa", Tống Hoa Nghĩa cười nói.
Dương Thanh thoáng do dự rồi đáp: "Được, bây giờ tôi ra đây!"
Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc đối phương định giở trò gì.
"Ừ, tôi chờ cậu ở ngoài nhé!", Tống Hoa Nghĩa nói rồi cúp máy.
"Chồng, anh lại chuẩn bị ra ngoài à?"
Tần Thanh Tâm ở ngay bên cạnh Dương Thanh nên cũng nghe thấy hết nội dung cuộc gọi.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: "Em ở nhà một mình không sao chứ?"
"Em không sao, anh mau đi đi! Để em gọi video cho Tiêu Tiêu", Tần Thanh Tâm mỉm cười.
Dương Thanh vừa ra khỏi nhà đã trông thấy một chiếc Pagani Automobili màu đen, Tống Hoa Nghĩa đang tựa vào xe, hút thuốc.
Thấy Dương Thanh xuất hiện, hắn ta vội bước lên trước, cười nói: "Cậu Thanh, tôi tới thẳng nhà cậu để tìm cậu thế này, cậu sẽ không để bụng chứ?"
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Tống Hoa Nghĩa rồi nói: "Tôi không thích người khác điều tra tôi".
Nghe thấy thế, Tống Hoa Nghĩa hơi sững sờ, vội giải thích: "Cậu Thanh đừng hiểu lầm, căn biệt thự mà cậu đang ở thuộc sự quản lý của nhà họ Tống, vì giá cao quá, mãi vẫn không bán được, nên cậu vừa mua, tôi đã biết là cậu luôn".
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không xoắn xuýt về chuyện này nữa, theo Tống Hoa Nghĩa lên xe: "Anh định đi đâu?"
Tống Hoa Nghĩa không gọi tài xế mà tự lái xe. Hắn ta nở nụ cười thần bí: "Đừng vội, cậu cứ đến là biết mà".
Xe chạy băng băng, Tống Hoa Nghĩa cũng không hống hách như đám con cháu của các gia tộc quyền thế khác, lái xe rất nghiêm túc, không lạng lách hay vượt đèn đỏ.
Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng trước cửa một club.
"Club Hoàng Kim!"
Sau khi xuống xe, Dương Thanh trông thấy mấy chữ lớn trên bảng hiệu đèn LED.
"Đây là club cao cấp hàng đầu Yến Đô, hạng mục giải trí nào cũng có".
"Cậu đừng khinh thường club nhỏ này, nghe nói lợi nhuận của nó hàng năm đều hơn chục tỷ đấy".
"Chỉ riêng tấm thẻ hội viên Chí Tôn trong tay tôi thôi, mỗi năm đã tốn tới năm mươi triệu phí hội viên rồi".
"Trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, gần như nhà nào cũng có bốn, năm tấm thẻ hội viên Chí Tôn như thế".
"Tám nhà đó đóng cho club này khoảng hai tỷ phí hội viên, đây mới chỉ là hội viên cấp cao nhất, phía dưới còn có hội viên cấp bậc khác, số phí mà họ phải đóng hàng năm cũng rất nhiều, cho dù chỉ là hội viên Thanh Đồng thấp nhất thì mỗi năm cũng phải đóng tận năm triệu đấy".
Tống Hoa Nghĩa vừa giải thích vừa chờ Dương Thanh cùng đi vào club.
Nghe thấy Tống Hoa Nghĩa nói thế, trong mắt Dương Thanh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không ngờ club này lại kiếm được lợi nhuận hơn chục tỷ mỗi năm, đúng là đáng kinh ngạc.
Không thể không thừa nhận, lời Tống Hoa Nghĩa nói đã khiến Dương Thanh tò mò về club này.
"Tám nhà quyền thế ở Yến Đô cứ thế để yên cho club này kiếm tiền à?", Dương Thanh ngờ vực hỏi.
Tống Hoa Nghĩa mỉm cười: "Nếu tôi nói, cả tám nhà đó gộp lại cũng không dám đắc tội với chủ của club này thì sao?"
Nghe thấy thế, Dương Thanh càng thêm kinh ngạc.
Rõ ràng Tống Hoa Nghĩa đang nói thật.
Bằng không, sao một club kiếm được hơn chục tỷ mỗi năm có thể tồn tại ở Yến Đô chứ?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới cửa club Hoàng Kim. Sau khi Tống Hoa Nghĩa lấy thẻ Chí Tôn ra, một cô gái xinh đẹp mặc vest lập tức đích thân tiếp đón họ.
"Cho hỏi hai vị muốn lên tầng mấy?"
Cô ta dẫn hai người tới một căn phòng nhỏ, mỉm cười chuyên nghiệp.
"Cậu Thanh, chúng ta đi tắm hơi trước nhé?", Tống Hoa Nghĩa hỏi.
Dương Thanh mỉm cười: "Khách nghe theo chủ, anh cứ sắp xếp là được!"
"Được, vậy lên tầng tám đi!", Tống Hoa Nghĩa nói.
"Vâng, thưa anh Tống!", cô gái xinh đẹp kia cung kính nói.
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Dương Thanh bỗng cảm nhận được căn phòng nhỏ mà họ đang đứng bắt đầu đi lên.
Bây giờ Dương Thanh mới biết nơi trông như một căn phòng nhỏ này lại là thang máy.
Khi Tống Hoa Nghĩa nói muốn lên tầng tám, cô gái xinh đẹp kia chỉ đáp một tiếng, sau đó thang máy tự động đi lên.
Dương Thanh không thấy cô ta ấn phím thang máy, cũng không thấy cô ta cầm điều khiển từ xa.
Rõ ràng trong thang máy này có lắp camera, đồng thời có người chuyên trực sẵn để chấp hành mệnh lệnh trong thang máy bất cứ lúc nào.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng tám.
"Tôi sẽ chờ ở đây, có việc gì thì hai anh cứ gọi ạ!", cô gái xinh đẹp mỉm cười.
"Ừ!"
Tống Hoa Nghĩa nói rồi dẫn Dương Thanh vào trong.
Tầng tám lớn như thế mà chỉ có mỗi Dương Thanh và Tống Hoa Nghĩa, cộng thêm cô gái xinh đẹp đang đứng chờ ở cửa thang máy.
Tầng tám thực sự chỉ đơn giản là một nhà tắm khổng lồ.
"Cậu Thanh, cậu đừng thấy ở đây có mỗi hai chúng ta, chỉ cần cậu nói một câu, sẽ có người tới phục vụ ngay, hơn nữa toàn là các cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đến từ khắp nơi trên thế giới đấy".
Tống Hoa Nghĩa cười gian, nhìn Dương Thanh: "Cậu Thanh có nhu cầu về mặt này không nhỉ?"
Dương Thanh lắc đầu: "Tôi không cần đâu, anh cứ tự nhiên!"
"He he, vậy tôi không khách khí nữa nhé!"
Tống Hoa Nghĩa cười nói rồi lên tiếng: "Cho hai cô nàng đến từ Đảo Quốc đi!"
Hắn ta vừa dứt lời, tiếng bước chân bỗng vang lên, ngay sau đó, hai cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài, không mặc đồ mỉm cười bước tới.
"Cậu Thanh, cậu cứ tự nhiên, cần gì thì nói là được, tôi vào trong thư giãn một chút đây".
Tống Hoa Nghĩa kéo một cô gái, cười híp mắt.
Hắn ta nói rồi vội vàng dẫn hai cô gái kia vào phòng trong, không đợi Dương Thanh đáp lời.
Những âm thanh không phù hợp với trẻ con nhanh chóng vang lên.
Dương Thanh làm như không nghe thấy gì, khoan khoái ngâm mình trong nước nóng.
Đến giờ, anh vẫn chưa biết Tống Hoa Nghĩa dẫn anh tới đây để làm gì, cứ chờ là được.
Nửa tiếng sau, Tống Hoa Nghĩa bước ra ngoài với vẻ chưa thỏa mãn lắm, mỉm cười: "Cậu Thanh, để tôi dẫn cậu qua chỗ khác".
Chuyện xảy ra sau đó lại thay đổi nhận định của Dương Thanh về club Hoàng Kim.
Ở tầng tám còn có một tủ đồ hiệu, quần áo trong đó đều là hàng quốc tế, hơn nữa còn mới toanh.
Nếu bán trên thị trường, có lẽ giá của một bộ đồ thế này phải từ sáu con số trở lên, không ngờ club này lại cung cấp cho hội viên miễn phí.
Nhưng khi nghĩ đến phí hội viên cao ngất, Dương Thanh cũng có thể hiểu được.
Anh bỗng hiểu tại sao phí hội viên Chí Tôn hàng năm ở đây lại lên đến năm mươi triệu.
Tiếp đến, Tống Hoa Nghĩa dẫn Dương Thanh đi thêm mấy nơi, hạng mục giải trí ở các tầng gần như không trùng lặp.
Theo lời Tống Hoa Nghĩa, cấp hội viên càng cao thì đãi ngộ ở club Hoàng Kim càng tốt, hơn nữa cũng có thể vào nhiều nơi hơn.
"Giờ để tôi dẫn cậu đi gặp một người bạn".
Sau khi đi dạo hết mấy tầng, rốt cuộc Tống Hoa Nghĩa cũng dẫn Dương Thanh đến gặp người kia.
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là lần này thang máy không tiếp tục đi lên mà xuống thẳng tầng thấp nhất.
"Tống Hoa Nghĩa, cậu cũng kiêu thật đấy, để chúng tôi chờ lâu quá nhỉ!"
Họ vừa ra khỏi thang máy, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh lập tức nhíu mày, vì anh biết ai đang lên tiếng.
- ---------------------------