Trần Hưng Hải nổi giận đùng đùng, nói.
Lão ta biết, ngay cả cao thủ đứng hàng thứ tư của Hiệp hội Võ Thuật còn thua dưới tay Dương Thanh, huống chi là tám gia tộc hàng đầu của Yến Đô?
Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến thái độ cung kính của những ông chủ tám gia tộc lớn ở Yến Đô trước Dương Thanh nhưng đã lên đến địa vị của lão ta thì cũng từng nghe được không ít chuyện.
Còn về nhà họ Tôn, bọn họ càng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt Dương Thanh.
Quan Chính Sơn là người thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhất, ông ta lo âu nói: "Ông chủ Trần, ông đuổi gã Hồng Hưng kia đi như thế, nếu người của nhà họ Tôn cũng tới thì dù chúng ta liên hợp lại cũng chưa chắc đã đối phó được đâu".
Trần Hưng Hải cười cười, vẻ cao thâm: "Ông Sơn, ông nên tin tưởng cậu Thanh hơn".
Nghe vậy, Quan Chính Sơn lập tức bối rối, vội vã giải thích: "Cậu Thanh, tôi không có ý không tin cậu, nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc lớn nhất của Yến Đô, nay nhà họ Lê lại đã bắt tay với bốn gia tộc khác để đối phó với chúng ta, tôi cũng hơi lo lắng!"
Dương Thanh chỉ cười cười, anh không quá để ý khi Quan Chính Sơn lo lắng như vậy: "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu".
Hàn Khiếu Thiên cũng cười nói: "Ông Sơn này, ông Hải nói đúng đó, có cậu Thanh ở đây, ông cứ yên chí đi thôi".
Thấy Hàn Khiếu Thiên cũng nói vậy, Quan Chính Sơn mới nhận ra mình còn thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhiều lắm, nỗi bất an trong lòng cũng dần biến mất.
"Bố, khách tới rồi, bố định khi nào ra?"
Đúng lúc này, Trần Hạo bỗng bước vào thông báo.
Trần Hưng Hải nhìn đồng hồ, đã đến mười hai giờ trưa.
Lão ta vừa định đứng dậy thì Dương Thanh đã ngăn lại: "Đừng nóng vội, cứ để bọn họ chờ đi đã".
Nghe Dương Thanh nói thế, Trần Hưng Hải mới giật mình hiểu ra, lão bèn cười nói: "Cậu Thanh định cho bọn họ một đòn phủ đầu?"
Dương Thanh cười cười, không giải thích gì thêm.
Lúc này, phòng tiệc của trang viên nhà họ Trần đã rất đông khách chờ.
Những người đứng đầu năm gia tộc lớn cùng ngồi quây quần một chỗ, sau lưng còn có mấy thành viên dòng chính và cao thủ đi theo, chủ gia tộc họ Lê cầm đầu.
"Nhà họ Trần làm thế là có ý gì? Đã mười hai giờ rồi, sao còn chưa thấy ông chủ Trần đâu?"
Lê Triết, chủ nhà họ Lê tỏ vẻ tức giận nói.
"Đúng vậy, nhà họ Trần nói muốn tổ chức yến tiệc, mời chúng ta tới bàn bạc chuyện lớn, giờ lại để chúng ta ngồi trơ ở đây, thế này là tính không cho chúng ta chút thể diện nào đây mà!"
"Ông chủ Trần đâu? Mau gọi ông ta tới đi!" . Bạn có biết trang truyện — TRUMTRUY EN. n e t —
"Nếu ông chủ Trần không nể mặt chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo đấy".
...
Trong phòng tiệc lúc này ồn ào xôn xao, năm ông chủ gia tộc đều lộ vẻ tức giận.
Nhưng trong phòng này lại chỉ có vài kẻ sai vặt tới đáp lời, nhân vật trọng yếu của nhà họ Trần vẫn chưa chịu ra mặt.
Trần Hưng Hải không chịu xuất hiện, người của năm gia tộc càng thêm căng thẳng.
Tuy bọn họ đã thương lượng ổn thỏa với nhau để liên thủ tấn công nhà họ Trần nhưng đó chỉ là sự chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Nếu nhà họ Trần chịu thỏa hiệp, bọn họ cũng không muốn ra tay.
Tuy trong Yến Đô vẫn truyền nhau một câu rằng, nhà họ Trần thay thế vị trí của nhà họ Thái nhưng không thể đạt đến địa vị cao như nhà họ Thái trước đây. Song lại có tin đồn, sau lưng nhà họ Trần có một vị quyền cao chức trọng hỗ trợ.
Bất kể thế nào đều không thể phủ nhận một sự thật, nhà họ Trần rất mạnh, bằng không sẽ không có khả năng thay thế nhà họ Thái chỉ trong một đêm.
"Ông chủ Lê, rốt cuộc nhà họ Trần tính làm gì thế? Sao tôi cứ có cảm giác không ổn ở đâu đó?"
Bỗng có một chủ gia tộc lo âu nói.
"Đúng, tôi cũng có cảm giác rất bất thường, nhà họ Trần chỉ mời mấy gia tộc chúng ta, như biết năm gia tộc chúng ta có quan hệ tốt với nhau rồi vậy".
Một vị chủ gia tộc khác cũng lên tiếng.
"Chắc chắn nhà họ Trần đã biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt, nhưng nếu biết mà còn dám mời chúng ta tới, chẳng lẽ bọn họ không sợ chúng ta xử lí luôn bọn họ sao?"
"Chẳng lẽ nhà họ Trần đã biết chúng ta muốn ra tay với họ cho nên đã chuẩn bị kĩ càng rồi?"
"Ông chủ Lê, hay là chúng ta rút trước đã?"
Mấy vị chủ gia tộc khác cũng lao nhao nói.
Sắc mặt từng người đều tràn ngập lo âu.
Lê Triết đã sa sầm mặt lại, ông ta vốn tưởng lần này liên thủ sẽ có thanh thế cực kì mạnh, không cần đánh cũng có thể ép nhà họ Trần nghe theo, chí ít cũng có thể kéo được nhà họ Trần gia nhập liên minh của bọn họ. Nhưng giờ đây, người của nhà họ Trần còn chưa xuất hiện, chủ các gia tộc trong liên minh đã bắt đầu khẩn trương lo lắng.
"Sợ cái gì?"
Lê Triết cau mày, lộ vẻ không vui: "Đừng quên chúng ta tới đây làm gì, nếu giờ các ông đã sợ thì có thể rút khỏi liên minh này!"
"Chỉ có điều, nếu sau này các ông nghĩ tới việc gia nhập liên minh một lần nữa thì cũng đã muộn!"
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Bọn họ đều là những gia tộc bám vào nhà họ Lê để sinh tồn, nếu bây giờ rời khỏi liên minh, bọn họ nhất định sẽ bị cô lập, ai biết được gia tộc bọn họ còn có thể tiếp tục tồn tại nữa hay không.
Từng giây từng phút trôi đi, chớp mắt đã qua nửa giờ.
Tuy rất tức giận nhưng ông ta biết, hiện giờ không phải lúc xử lí chuyện này.
"Ông mời chúng tôi tới là có chuyện gì?", Lê Triết đổi giọng hỏi.
"Không giấu các vị, tôi có hai người anh em mới tới Yến Đô, còn chưa tìm được chỗ ở, tôi mời các vị tới đây là muốn mượn vài chỗ của các vị".
Trần Hưng Hải cười ha hả, nói: "Đương nhiên, bọn tôi không tham lam gì, từng gia tộc giao ra một nửa sản nghiệp thì chúng ta vẫn là chỗ bạn bè".
Lão ta vừa thốt ra những lời này, cả đám người lập tức khiếp sợ ngây ra.
Bọn họ thật không ngờ Trần Hưng Hải lại thẳng thừng đến thế, vừa mở miệng liền đòi đất, lại còn muốn mỗi gia tộc giao ra nửa sản nghiệp. Thế này là mượn hay sao? Rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn!
- ---------------------------