Dương Thanh sải bước tiến tới, ôm chặt Tần Thanh Tâm vào lòng: "Bà xã, anh tới cứu em đây, là anh đây!"
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới cơ thể mình và hơi thở quen thuộc của người đàn ông, Tần Thanh Tâm sững sờ, cô biết đây không phải là giấc mơ, mà là Dương Thanh, người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ, cô đã từng tưởng tượng vô số lần rằng anh có thể xuất hiện giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống, anh đã thực sự xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.
Cô dùng hai tay ôm lấy mặt Dương Thanh, có chút khó tin: "Em đang mơ à?"
Mặc dù cô đã biết tất cả những điều này là sự thật, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.
Dương Thanh ôm lấy Tần Thanh Tâm, lòng đau xót: "Bà xã, em không phải nằm mơ, là anh, anh thật sự ở đây!"
Lúc này Tần Thanh Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, thậm chí không nghĩ tới Dương Thanh có thể xuất hiện ở đây, nhưng lúc này cô cũng không buồn hỏi nhiều như vậy, vội vàng kéo tay Dương Thanh, xúc động: "Dương Thanh, Tiêu Tiêu đâu, anh có tìm được Tiêu Tiêu chưa?"
Nghe được lời nói của Tần Thanh Tâm, chút kích động trong lòng Dương Thanh khi vừa tìm được người phụ nữ mình yêu cũng biến mất trong nháy mắt.
Anh vốn tưởng rằng Tiêu Tiêu và Tần Thanh Tâm bị nhốt cùng nhau, nhưng bây giờ anh mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, trước đó khi tìm kiếm Tần Thanh Tâm, anh đã lục soát hết các mật thất, cho dù bên trong có hàng trăm người bị giam cầm, nhưng không có bóng dáng của Tiêu Tiêu.
Anh đau lòng, lắc đầu với Tần Thanh Tâm, có chút thiếu tự tin an ủi: "Bà xã, em yên tâm, Tiêu Tiêu sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ tìm được con bé!"
Lúc này, trong lòng Dương Thanh có dự cảm không lành, thầm hỏi chính mình: "Chẳng lẽ Tiêu Tiêu đã..."
Mặc dù suýt bị đánh chết trong vô số trận chiến với cường giả, anh cũng chỉ chảy máu không chảy nước mắt, nhưng vào lúc này, có hai dòng huyết lệ đỏ tươi chảy xuống gò má anh.
Tần Thanh Tâm vốn tưởng rằng Dương Thanh đã cứu được con gái mình, nhưng khi biết không phải như vậy, cô cũng hoàn toàn suy sụp: "Dương Thanh, em có lỗi với anh, đều do em không bảo vệ được con gái, em đáng chết, em đáng chết, hu hu..."
Tần Thanh Tâm cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách, giơ tay lên định tát vào mặt mình.
Dương Thanh vội vàng ngăn cô lại, đỏ mắt an ủi: "Bà xã, anh không trách em, là anh không bảo vệ được hai mẹ con em!"
Dương Thanh đau lòng đến mức gần như nghẹt thở, anh càng tự trách mình không bảo vệ được Tần Thanh Tâm và con gái, nhưng anh cũng biết hiện tại không phải lúc để trách móc lẫn nhau.
Ngay lập tức, anh đánh ra một luồng linh khí, hai cô hầu gái đang choáng váng đã bị một lực lượng vô hình trực tiếp kéo đến bên chân anh.
Anh bóp chặt cổ của một người hầu gái, nhấc cả người hầu gái dậy, khàn giọng nói: "Con gái tôi đâu?"
Hầu gái cảm thấy như mình đang bị dã thú nhắm tới, ngay cả khi đối mặt với Tông chủ của một tông môn như Thân Nguyên, cô ta cũng chưa từng trải qua khí thế như vậy, cô ta liều mạng lắc đầu giãy dụa, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Con gái của tôi đâu?", Dương Thanh tăng sức mạnh trên tay, hét lớn.
Toàn thân hầu gái run rẩy, bị bóp cổ đến gần như nghẹt thở, sắc mặt trắng bệch, đau đớn nói: “Thân... Ngày Thân thiếu chủ mang cô bé về, anh ta đã sai Đại trưởng lão đưa cô bé ra khỏi đây, về việc hiện giờ cô bé đang bị giam ở đâu, tôi thực sự không biết, đó là tất cả những gì tôi biết, xin đại nhân hãy tha…”