Bằng không, vì sao anh vừa tới Miêu Thành đã bị bao nhiêu cao thủ vây quanh như thế?
Điều quan trọng nhất là, hơi thở võ thuật của đám cao thủ này đều vượt trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Nơi này là thành phố chính của Miêu Thành, là thành phố nơi thành chủ Miêu Thành sinh sống, muốn tới các khu vực khác của Miêu Thành thì phải lên máy bay từ sân bay thành phố chính để đi.
Dựa theo kế hoạch, Dương Thanh định tới thành phố chính rồi sẽ tới khu vực số chín của Miêu Thành để tìm kiếm cỏ Hồi Hồn.
Lưu lão quái bị anh giết chết chính là sư huynh của Hoàng Tiến, vực chủ khu vực số chín, một ngày nào đó Hoàng Tiến sẽ tìm tới báo thù cho sư huynh của mình, nếu đã thế, chi bằng ngay từ bây giờ, anh tới gặp ông ta một lần.
"Tất cả ra đi!"
Dương Thanh đi tới một nơi yên tĩnh, cao giọng nói.
Anh vừa dứt lời, lập tức có ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh xuất hiện bên cạnh Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng hỏi: "Các người từ đâu tới? Vì sao lại theo dõi tôi?"
Khi nhìn kĩ bọn họ, Dương Thanh kinh ngạc nhận ra, ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh này đều chỉ mới đến tầm tuổi trung niên, người trẻ nhất thoạt nhìn chỉ mới chừng bốn mươi.
Những cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Thanh từng tiếp xúc trước đây hầu hết đều thuộc lứa tuổi sáu, bảy mươi, đây là lần đầu anh thấy ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới chừng bốn, năm mươi tuổi.
Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh chừng bốn mươi tuổi kia cất tiếng: "Chúng tôi tới từ phủ thành chủ, thành chủ của chúng tôi có lời mời, xin cậu Thanh đây hãy đi theo chúng tôi một chuyến!"
Giọng điệu và thái độ của đối phương hết sức cung kính lịch sự.
Dương Thanh hơi nhíu mày: "Thành chủ Miêu Thành muốn gặp tôi à?"
Anh thực sự không hiểu, vì sao thành chủ Miêu Thành lại muốn gặp mình, quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên anh tới Miêu Thành, và cũng chỉ từng gặp mặt cao thủ của khu vực số chín thuộc Miêu Thành mà thôi.
Nhưng giờ đây, thành chủ Miêu Thành lại tỏ ý muốn gặp anh.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Miêu Thành, theo những tin tức mà Lưu lão quái tiết lộ, thực lực của thành chủ Miêu Thành có thể lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Dương Thanh chẳng qua chỉ là một cao thủ Siêu Phàm lục cảnh, nếu thành chủ Miêu Thành muốn kiếm chuyện làm khó dễ cho anh thì thực dễ dàng.
Nhưng nếu thành chủ Miêu Thành thật lòng muốn giết anh thì sao lại phái người tới mời anh?
Nghĩ tới đó, Dương Thanh bèn nói: "Nếu thành chủ đã cho mời thì đương nhiên phải tới rồi, mời dẫn đường!"
Ngay lúc này, một chiếc xe Phantom màu đen dừng bên cạnh mấy người, vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh cầm đầu lên tiếng: "Mời cậu Thanh!"
Chỉ có vị cao thủ cầm đầu này cùng Dương Thanh lên xe, còn hai vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia nhanh chóng biến mất khỏi đây, không biết đã đi nơi nào.
Dương Thanh hỏi: "Tôi nên xưng hô với các hạ thế nào?"
Người kia nghe hỏi tới mới lên tiếng: "Tôi là Miêu Hồng".
Dương Thanh gật đầu, lại hỏi: "Thành chủ của các vị tìm tôi có chuyện gì không?"
Miêu Hồng lắc đầu: "Chuyện của thành chủ, chúng tôi không dám đoán mò!"
Vẻ mặt Miêu Hồng hết sức nghiêm túc, giọng điệu nói năng cũng rất có nề nếp.
Dương Thanh lại hỏi: "Ông có biết, chỗ nào của Miêu Thành có cỏ Hồi Hồn không?"
Miêu Hồng lắc đầu: "Không biết!"
Tuy lần này Dương Thanh đích thân tới Miêu Thành nhưng cho tới giờ anh cũng không biết cụ thể nơi nào có cỏ Hồi Hồn cả. Đọc nhanh tại Vietwriter
Đến Miêu Hồng cũng không biết, điều này khiến Dương Thanh rất thất vọng.
Thấy ông ta nề nếp quy củ như thế, Dương Thanh biết, dù anh có hỏi thêm nữa thì chỉ e Miêu Hồng cũng sẽ không cung cấp thêm được tin tức có ích nào.
Hai mươi phút sau, xe chậm rãi đi vào một trang viên, cuối cùng đã dừng trước một khu nhà kiểu cổ.
"Anh Thanh!"
Dương Thanh vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên.
"Dương Thanh, sao cậu lại ở đây?"
Ngay sau đó là một giọng nói hết sức quen thuộc.
Vừa nhìn thấy hai người kia, anh lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thân, anh cười khổ nói: "Tôi tìm hai người lâu lắm rồi, thật không ngờ lại gặp hai người ở nơi này".
Hai người kia chính là Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm.
Lúc này, Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, cậu bé có vẻ đã lớn lên khá nhiều, đang ngủ ngon trong lòng mẹ.
Trông Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều rất khỏe mạnh, xem ra bọn họ ở nơi này cũng được thoải mái.
Trước khu nhà có kiến trúc cổ này còn có một vườn nhỏ trồng các loại rau.
Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đang vận kiểu quần áo của người Miêu Thành.
Dương Thanh nói: "Tôi được thành chủ Miêu Thành phái người mời tới".
Anh không nói rõ tình hình của Mã Siêu hiện giờ vì sợ Ngải Lâm sẽ lo lắng.
Ngải Lâm kể: "Chúng tôi được chú Phùng đưa tới đây, trước đó chú ấy nói Hoàng tộc họ Phùng sắp xảy ra chuyện rất lớn và vô cùng nguy hiểm, để không tạo thành gánh nặng cho Mã Siêu, chú ấy nói sẽ đưa chúng tôi tới một nơi an toàn, sau đó chúng tôi được đưa tới nơi này".
Dương Thanh lại hỏi: "Mọi người ở đây có được khỏe không?"
Ngải Lâm gật đầu: "Trừ việc không thể ở bên cạnh Mã Siêu thì những thứ khác đều ổn, đôi khi tôi còn nghĩ, đợi sau này tôi và Mã Siêu già đi, chúng tôi sẽ tìm một nơi như nơi này, sống nốt tuổi già bên nhau".
Dương Thanh cười cười: "Sẽ có một ngày như vậy!"
Phùng Tiểu Uyển cũng cười nói: "Đến khi đó, em cũng muốn đi theo bọn chị".
Ngải Lâm lại cười bảo: "Được, đến khi đó chị cùng Mã Siêu, Dương Thanh với Thanh Tâm và cả em nữa, khi đó nhớ tìm cho mình một ông chồng rồi chúng ta kiếm một nơi rời xa thành thị nhốn nháo, yên ổn dưỡng lão bên nhau".
Nói xong, Ngải Lâm nhìn bé Tĩnh An trong lòng, ánh mắt vô cùng từ ái.
Lòng Dương Thanh bỗng trở nên nặng nề, nay Mã Siêu đang bị Thị Huyết Châu cắn nuốt ý thức, nếu không tìm được cỏ Hồi Hồn thì sẽ không có cách nào hoàn toàn thức tỉnh.
Nếu chẳng may Mã Siêu không thể lấy lại được ý thức, thì phải làm thế nào?
"Có phải Mã Siêu đã gặp chuyện gì rồi không?"
Dương Thanh đang lo lắng trong lòng thì Ngải Lâm bỗng ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi.
Dương Thanh giật mình cả kinh, vội vàng nói: "Sao thế được? Chị yên tâm đi, hiện giờ Mã Siêu đang rất ổn, không có chuyện gì cả".
Vành mắt Ngải Lâm bỗng đỏ lên, cô ấy nhìn Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, cậu chưa bao giờ nói dối tôi, một khi cậu nói dối, sắc mặt sẽ thay đổi hẳn, cậu yên tâm, tôi sẽ không khóc lóc ầm ĩ, Mã Siêu là chồng tôi, tôi chỉ muốn biết hiện giờ chồng mình có khỏe không thôi".
Phùng Tiểu Uyển cũng nhìn về phía Dương Thanh, hai mắt đỏ hoe.
Dương Thanh trầm mặc, anh không biết nên nói thế nào đây.
Anh vẫn muốn tìm được Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, nhưng nay tìm được rồi thì lại chẳng biết nên đối mặt thế nào.
Một hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: "Tình hình của Mã Siêu tương đối đặc thù, không nguy hiểm đến tính mạng, cậu ấy chỉ bị Thị Huyết Châu cắn nuốt một phần ý thức, lần này em tới Miêu Thành là vì nghe nói nơi này có cỏ Hồi Hồn, thứ có thể chữa được cho cậu ấy, cho nên mới tới đây tìm".
Tiếp sau đó, Dương Thanh bèn thuật lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Sau khi anh nói xong, nhìn sang mới thấy mặt Ngải Lâm đã ướt nhòa lệ.
Cô ấy lau nước mắt, nói với anh: "Cậu Thanh, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này, cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng mạnh mẽ lên, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người".
Dương Thanh gật đầu, nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi: "Tiểu Uyển, em cũng biết tình hình hiện tại của Mã Siêu rồi, em có cách nào chữa trị cho cậu ấy không?"