Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khắp Mục phủ, tất cả đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao Dương Thanh ra.

Dương Thanh siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía thành chủ Hoài Thành đã tràn đầy ý muốn giết chóc mãnh liệt.

Mặc dù người của Mục phủ đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao anh ra nhưng anh hoàn toàn không hận bọn họ một li.

Tuy Mục thành chủ chủ động kết giao với anh một phần cũng vì mục đích đối phó với thành chủ Hoài Thành, một phần khác là vì coi trọng người sau lưng anh, cho nên mới mời anh làm trưởng lão danh dự của Mục phủ, đồng thời còn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, những điều này Dương Thanh đều hiểu.

Nhưng những người khác của Mục phủ lại không biết điều này, theo bọn họ, Dương Thanh đã làm Mục phủ bị liên lụy.

Hơn nữa, Dương Thanh chỉ có quan hệ tốt với Mục thành chủ mà thôi, còn với những người đang kêu gào giao anh ra kia, bọn họ và anh hoàn toàn chưa từng qua lại, nay Mục phủ lại rơi vào tình thế nguy nan, bọn họ muốn giao anh ra để đổi lấy bình an cũng là điều dễ hiểu.

Lão Cửu đứng bên Dương Thanh, ý chí chiến đấu hừng hực cháy lên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Lúc này, Mục thành chủ cũng nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Thành chủ Hoài Thành châm chọc nhìn Dương Thanh, nói: "Cậu tưởng rằng trốn khỏi phủ Hoài Thành là có thể chạy khỏi tay tôi à? Giờ chẳng phải lại sắp bị tôi tóm được đây sao?"

Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, nghiến răng nói: "Ông thật sự tưởng mình có thể nắm giữ mọi thứ sao? Nếu tôi chết, ông cho rằng sư phụ tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?"

"Ngày nay, phủ Hoài Thành chỉ còn một mình ông là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, dù sư phụ tôi không giết được ông thì cũng có thể đánh ông trọng thương, đến khi đó, điều gì đang đợi ông trước mắt, hẳn ông hiểu rõ hơn tôi chứ?"

Thành chủ Hoài Thành khinh thường cười nói: "Con sâu cái kiến cũng dám đe dọa tôi à, thật là thú vị".

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, bản thân ông biết rất rõ, sư phụ tôi mạnh cỡ nào. Ông điên cuồng đuổi bắt tôi chẳng phải vì kiêng dè sư phụ tôi nên mới muốn khống chế tôi bằng được để lấy lợi thế uy hiếp sư phụ tôi đó sao?"

"Nếu giờ ông đồng ý dẫn người rời khỏi đây, tôi có thể buông bỏ mối thù này, ân oán giữa hai chúng ta cũng có thể xóa bỏ".

Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một ý niệm giết chóc mãnh liệt: "Mày muốn chết đúng không? Giờ mày còn chưa có tư cách ra điều kiện cho tao đâu".

Dương Thanh biết, giờ có nói gì cũng vô dụng, thành chủ Hoài Thành kiên định muốn giết mình như vậy, sợ rằng lão ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó với sư phụ Vô Danh, bằng không lão ta sẽ không bám riết đến thế.

"Mục thành chủ, giờ tôi sẽ mang cậu ta đi, nếu không muốn chứng kiến cảnh Mục phủ bị thảm sát thì tốt nhất ông đừng có nhúng tay vào việc này".

Thành chủ Hoài Thành bỗng quay sang cảnh cáo Mục thành chủ.

Nói xong, lão ta vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới: "Mang Dương Thanh lại đây cho tôi!"

"Vâng!"

Một gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ bước ra, phóng vút về phía Dương Thanh.

Lão Cửu lập tức chắn trước người Dương Thanh, mắt nhìn chằm chằm đối phương, nói với Dương Thanh sau lưng: "Tôi sẽ liều mạng cản bọn họ lại, cậu tìm cách rời khỏi nơi này đi".

Dương Thanh cười khổ: "Ông Cửu, bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh như thế, ông nghĩ tôi có thể chạy thoát được sao?"

Lão Cửu tức thì trầm mặc, một luồng khí thế võ thuật cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người ông lão, ông lão nghiến răng nói: "Chỉ cần có một tia hi vọng cũng không được bỏ qua!"

Dứt lời, chân ông lão liền di chuyển, giây lát đã lao về phía gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia.

"Muốn chết à!"

Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cười lạnh một tiếng: "Với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của ông mà dám ngáng đường Đông Phương Nguyên tôi đây?"

Nói đến đó, khí thế võ thuật trên người Đông Phương Nguyên bỗng bùng phát, thân hình lóe lên, xông tới nghênh chiến.

"Uỳnh!"

Giây tiếp theo, một quyền của Đông Phương Nguyên đánh trúng ngực lão Cửu, mà đòn tấn công của lão Cửu còn chưa chạm tới người đối phương, thân thể loạng choạng lùi lại bảy, tám bước.

Chỉ một chiêu đã phân rõ cao thấp!

Sắc mặt Dương Thanh đã trở nên khó coi vô cùng, dẫu sao lão Cửu cũng chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ gần như không có bất kì hi vọng chiến thắng nào.

Hơn nữa, dù lão Cửu có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ này thì cũng có được gì?

Bên phía Hoài thành chủ còn rất nhiều cao thủ mạnh hơn, dù lão Cửu có thể đánh bại những cao thủ này thì vẫn còn một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.

Ngay cả khi ở thời kì mạnh nhất, lão Cửu cũng không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.

Lão Cửu liều mạng đánh trận này hoàn toàn chỉ vì muốn bảo vệ anh mà thôi.

Giờ khắc này, đáy lòng Dương Thanh chợt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.

Ngọn lửa này đã đốt cháy lên nỗi phẫn nộ tột cùng trong anh.

Anh siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ rực như nhuộm máu, không có lấy một tia cảm xúc.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Lão Cửu vẫn còn đang điên cuồng giao đấu với Đông Phương Nguyên, chỉ tiếc, sự chênh lệch về cảnh giới khiến lão Cửu hoàn toàn không có phần thắng, lực công kích của Đông Phương Nguyên vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã đánh trúng lão Cửu mấy đòn cực nặng.

"Đủ rồi!"

Dương Thanh bỗng gần lên một tiếng, hai mắt ghim chặt lấy thành chủ Hoài Thành, nói: "Chớ làm khó người bên cạnh tôi, tôi đi với ông!"

Lão Cửu nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay thời khắc phân tâm ấy, ông lão đã bị Đông Phương Nguyên đánh bay ra ngoài.

"Dương Thanh, không thể thỏa hiệp! Một khi cậu đi với ông ta, cậu chỉ còn một đường chết!"

Lão Cửu ngã xuống đất vẫn vội vã la to ngăn cản Dương Thanh.

Dương Thanh liếc nhìn ông lão, đỏ mắt lên, nói: "Ông Cửu, ông đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể tiếp tục khiến ông bị liên lụy thêm nữa, người mà thành chủ Hoài Thành muốn là tôi, hiện giờ tôi trốn không thoát, bị ông ta mang đi cũng là chuyện bình thường, nếu đã thế, vì sao còn phải để ông liều mạng bảo vệ tôi?"

Nói xong, anh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: "Đừng làm khó người bên cạnh tôi, tôi sẽ đi với ông!"

Hoài thành chủ nhếch mép nở một nụ cười nhạt, nói với Dương Thanh: "Đúng như cậu nói, cậu không có khả năng trốn thoát khỏi tay tôi, nếu đã thế thì sao tôi phải thả cho người bên cạnh cậu rời khỏi đây?"

Dương Thanh cả giận quát: "Ông đừng có quá đáng! Người ông muốn là tôi, bọn họ đều là người vô tội, thả bọn họ đi!"

Thành chủ Hoài Thành cười nhạt, liếc nhìn lão Cửu đang quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy nổi, bỗng cất tiếng nói với ông lão: "Ông thật đúng là một con chó trung thành, nếu cứ thế chết đi thì kể cũng đáng tiếc".

"Giờ tôi cho ông một cơ hội sống sót, chỉ cần ông đồng ý đi theo tôi, tôi không chỉ cho ông sống mà còn có thể dốc sức bồi dưỡng ông, giúp võ thuật của ông tiến thêm một bước, ông có bằng lòng không?"

Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: "Đừng mơ!"

Thành chủ Hoài Thành lắc đầu cười cười: "Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu ông đã không muốn thì tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải giết ông thôi!"

Nói xong, lão ta ra lệnh cho Đông Phương Nguyên: "Giết ông ta đi!"

"Vâng!"

Đông Phương Nguyên lập tức đáp, sau đó nhấc chân thong thả đi về phía lão Cửu.

Dương Thanh lập tức nôn nóng, không kịp nghĩ nhiều, bèn lao ngay tới trước mặt lão Cửu, anh nhìn về phía Hoài thành chủ, nói: "Thành chủ Hoài Thành, tôi cầu xin ông, đừng giết ông ấy!"

"Ha ha ha ha!"

Thành chủ Hoài Thành lập tức phá lên cười: "Được, tôi có thể tha cho ông ta, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta".

Lão Cửu vội vàng hét lên: "Không được! Ông ta thực sự không có ý định buông tha chúng ta đâu, dù cậu có quỳ xuống cầu xin ông ta, loại người như ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK