Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ khắc này, đột nhiên có một hơi thở võ thuật vô cùng khủng khiếp bùng nổ từ trên người Dương Thanh, hai mắt anh đã nhuộm màu đỏ tươi, giữa hai hàng mày xuất hiện hoa văn của tộc người có huyết mạch cuồng hóa.

Trước đó, cảnh giới võ thuật của anh đang là Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, nhưng chỉ sau một chớp mắt, anh cảm thấy bức tường chắn trong cơ thể chợt sụp đổ.

"Ầm!"

Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ!

Dưới cơn giận dữ, Dương Thanh đã phá tan cảnh giới cũ!

Tuy cảnh giới chỉ tăng một bước nhỏ, nhưng chính nhờ tu vi tăng lên một cảnh giới nhỏ như vậy thôi cũng đủ khiến thực lực của anh tăng vọt.

Trước đây anh chỉ miễn cưỡng bộc phát được thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nhưng nay anh đã có thể dễ dàng phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi.

"Uỳnh!"

Một giây tiếp theo, nắm tay của Dương Thanh đánh thẳng vào lòng bàn tay bà cụ kia, một sức mạnh cuồng bạo bùng nổ từ lòng bàn tay bà ta, sau đó chạy dọc theo cánh tay, khuếch tán đi khắp thân thể.

Bà cụ kia lập tức biến sắc, khiếp sợ tột cùng.

Dưới ánh nhìn đầy kinh hãi của đám cao thủ phủ thành chủ Hoài Thành, thân thể bà ta bay vèo ra phía sau hệt một quả bóng cao su.

Thân mình bà cụ còn chưa chạm đất, miệng đã hộc ra một ngụm máu tươi.

Sau khi bị đánh bay ra hơn chục mét, bà ta rớt mạnh xuống đất, khiến bụi bặm mù mịt khắp nơi.

Bầu không khí chìm vào tĩnh mịch.

Tất cả ngây mặt nhìn về phía Dương Thanh, bà cụ này chính là một trong những cao thủ hàng đầu của phủ thành chủ Hoài Thành, tuy không thuộc nhóm mạnh nhất ở nơi này nhưng so với cao thủ ngoài kia thì cũng đã thuộc hàng cực mạnh.

Nhưng giờ đây, bà ta đã bị Dương Thanh đánh bại chỉ bằng một quyền, thậm chí còn trọng thương.

Vậy chẳng phải có nghĩa là, thực lực của người trẻ tuổi trước mắt này đã vượt trên bà ta?

Bà cụ này vốn là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, mặc dù còn chưa thể bước chân vào Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ song cũng đã có thể huy động thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi.

Nhưng nay, Dương Thanh đã đánh bại bà ta, vậy chẳng phải cũng là, Dương Thanh đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi?

Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chưa đầy ba mươi tuổi, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ đây, chuyện này đang thực sự bày ra trước mắt bọn họ, thật dễ dàng hình dung đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành này đang khiếp sự cỡ nào.

Dương Thanh vẫn đứng đó, không thừa thắng đuổi giết, cũng không thèm bố thí cho bà cụ kia một cái nhìn, chỉ đưa mắt nhìn về vị trí trung tâm của phủ thành chủ Hoài Thành, lớn tiếng hô lên: "Vương của Yến Đô là Dương Thanh, tới đây chào hỏi thành chủ Hoài Thành!"

Thanh âm của anh cuồn cuộn như sấm sét, phóng về phía tòa nhà xa hoa nhất ở trung tâm phủ thành chủ Hoài Thành.

Đúng lúc này, một luồng uy lực võ thuật cực kì mạnh mẽ từ tòa nhà trung tâm kia đột nhiên tràn ra, chỉ trong chớp mắt, Dương Thanh đã bị luồng uy lực này bao phủ.

Dương Thanh âm thầm khiếp sợ trong lòng, quả không hổ là thành chủ Hoài Thành, thực lực thật quá mạnh, chỉ riêng uy lực võ thuật thôi cũng đã đủ khiến anh cảm nhận được một áp lực cực lớn.

Nay anh đã có thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà vẫn có thể cảm nhận được uy lực khủng khiếp như vậy, chứng tỏ thực lực của thành chủ Hoài Thành có thể đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi.

Dương Thanh bỗng nghĩ tới lần trước, sư phụ Vô Danh của anh bảo cao thủ của Hoài Thành chuyển lời tới thành chủ Hoài Thành rằng không được phép đụng tới anh, sau đó thành chủ Hoài Thành quả thật không hề đụng tới anh nữa, vậy chẳng phải có nghĩa là, thực lực của sư phụ còn mạnh hơn thế?

Cảnh giới võ thuật của thành chủ Hoài Thành đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, như vậy, thực lực của sư phụ Vô Danh chắc hẳn cũng đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi.

"Không hổ là đệ tử của lão già khốn kiếp kia, quả rất lợi hại đấy, còn trẻ mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu cho cậu thêm chút thời gian, hẳn không khó để bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đâu".

Bỗng có một thanh âm hùng hồn từ tòa nhà xa hoa giữa phủ thành chủ truyền đến, người này nói thêm: "Vào đi!"

Nghe thành chủ Hoài Thành nói thế, Dương Thanh rất bất ngờ. Anh vốn tưởng vị thành chủ này sẽ nổi giận, nhưng không ngờ đối phương không hề giận dữ trước hành vi xông vào phủ thành chủ của anh.

Hơn nữa, nghe cách nói của thành chủ Hoài Thành, dường như người này còn là bạn cũ của sư phụ Vô Danh.

Bằng không, sao lại gọi sư phụ anh là lão già khốn kiếp?

Thành chủ Hoài Thành đã lên tiếng, không ai dám tiếp tục ngăn cản Dương Thanh nữa, anh thuận lợi đi vào trong phủ thành chủ.

Trong phòng khách rộng thênh thang, trên ghế chủ nhà có một ông lão râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn như một vị thần tiên.

Một khí thế võ thuật lờ mờ từ trên người ông lão này tràn ra ngoài.

Dương Thanh bỗng có một ảo giác, người này hẳn đã rất nhiều tuổi, có khi đã qua trăm tuổi rồi cũng nên.

Trên người thành chủ Hoài Thành dường như có một loại hơi thở hết sức ôn hòa, Dương Thanh đắm mình trong đó, cảm thấy vô cùng thoải mái, toàn thân ấm áp, như đang phơi dưới ánh dương. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

"Dương Thanh xin ra mắt tiền bối thành chủ!"

Dương Thanh vội vàng chắp tay lễ phép chào, bất kể mình và người này có ân oán gì chăng nữa, đây cũng là một vị tiền bối, những lễ nghĩa cơ bản nhất định không thể bỏ qua.

Thành chủ Hoài Thành đang nhắm nghiền hai mắt, nghe tiếng Dương Thanh chào hỏi mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Dương Thanh, cười ha hả nói: "Đừng khách khí quá! Ngồi đi!"

Bấy giờ Dương Thanh mới ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn thành chủ Hoài Thành, thưa: "Tiền bối, hôm nay tôi tới đây là vì có chuyện muốn nhờ, mong tiền bối hãy giao Lưu Ba cho tôi".

Thành chủ Hoài Thành bình thản nói: "Lưu Ba mà cậu đang nói là ai, tôi không rõ lắm, nếu người này thực sự đang ở trong Hoài Thành của tôi thì tùy cậu, chuyện giữa hai người, tôi sẽ không nhúng tay vào".

Chỉ một câu đơn giản nhẹ nhàng lại khiến Dương Thanh nghe ra rất nhiều nội dung.

Đầu tiên, thành chủ Hoài Thành sẽ không nhúng tay vào việc này, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không nhúng tay.

Thứ hai, nếu Dương Thanh muốn bắt Lưu Ba thì chỉ cần anh có thể tìm được, mọi chuyện tùy anh.

Dương Thanh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, nói: "Vậy có nghĩa là, chỉ cần tôi tìm được Lưu Ba là có thể mang ông ta đi, tiền bối sẽ không nhúng tay ngăn cản?"

Thành chủ Hoài Thành cười nói: "Sao hả? Không tin tôi à?"

Dương Thanh vội thưa ngay: "Không phải không tin, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, chỉ cần tiền bối không có ý định nhúng tay vào thì tôi yên tâm rồi".

Với thực lực hiện nay của anh, dù gặp phải cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, anh cũng có khả năng đấu một trận, mà Hoài Thành này tuy đông cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng số lượng cao thủ đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh chắc chắn không hề nhiều.

Hơn nữa, mỗi một vị cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đều hẳn là người thân tín bên cạnh thành chủ Hoài Thành, nếu thành chủ Hoài Thành đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này thì dĩ nhiên cũng sẽ không để những cao thủ thân tín của mình ra tay.

Chỉ cần những người này không ra tay, anh cảm thấy khả năng mình giết được Lưu Ba vẫn rất lớn.

Thành chủ Hoài Thành vẫn tủm tỉm cười, nói: "Nếu thế, mấy hôm này cậu cứ ở lại phủ Hoài Thành này đi!"

Nói xong, ông lão quay sang phía cô gái đứng bên, căn dặn: "Hoài Lam, mấy hôm này, sinh hoạt hàng ngày của cậu Thanh đây sẽ do cháu phụ trách nhé!"

Cô gái ăn mặc duyên dáng kia vội thưa: "Vâng, thưa ông!"

Bấy giờ Dương Thanh mới biết, cô gái trông như tiên nữ này là cháu gái của thành chủ Hoài Thành.

Có điều, thành chủ Hoài Thành sai cháu gái tới phục vụ cho mình như thế là có ý gì?

Là để theo dõi mình sao?

Hoài Lam đi tới trước mặt Dương Thanh, dịu dàng mỉm cười, nói: "Anh Thanh, xin mời theo tôi!"

Nụ cười của Hoài Lam hòa nhã như gió xuân, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một cô gái tuyệt vời như thế, nếu là ở bên ngoài, hẳn có thể xếp vào hàng tuyệt nhất, nhưng nay lại bị thành chủ Hoài Thành sai bảo tới phục vụ mình, Dương Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn.

Anh sẽ không tự cao tự đại đến mức cho rằng, đường đường là người đứng đầu Hoài Thành lại thật sự sai cháu ruột mình tới phục vụ anh, đối phương bố trí như vậy chắc chắn phải có ý đồ riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK