Tống Nghị hô lên kinh hãi.
Thấy Hoài Trấn định tiến về phía ông Vương, Tống Nghị vội nói: “Tào Chính, giết ông ta đi!”
Tào Chính nhận được mệnh lệnh, bèn xông tới chỗ Hoài Trấn.
Lúc này, Hoài Trấn đã đến trước ông Vương vừa nặng nề rơi xuống đất, đánh một đòn.
“Cậu dám!”
Tào Chính tức giận quát, lão ta muốn ngăn Hoài Trấn tấn công ông Vương nhưng đã muộn rồi.
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, hai mũi tên nước bỗng lao tới mắt Hoài Trấn.
Ánh mắt Hoài Trấn lập tức lạnh tanh, ông ta vội giơ tay lên, hai mũi tên nước bắn trúng cánh tay ông ta, nhưng mũi tên nước không thể tạo ra vết thương trên tay Hoài Trấn.
Nhưng khoảng thời gian Hoài Trấn dùng tay để ngăn mũi tên nước đã đủ để Tào Chính xông tới trước ông Vương rồi.
“Rầm!”
Tào Chính đấm mạnh vào ngực Hoài Trấn, một tiếng động rất lớn vang lên, Hoài Trấn bị đẩy lui mấy chục bước.
Sau khi đứng vững, trong mắt Hoài Trấn lóe lên sát khí, ông ta nhìn Tào Chính, bỗng mỉm cười hài hước, nói: “Tôi cũng muốn xem xem ông có thể ngăn cản tôi mấy lần”.
Hoài Trấn nói rồi bỗng hành động, lao đến chỗ Tống Nghị.
Tào Chính lập tức biến sắc, hét lớn: “Bảo vệ thiếu thành chủ!”
Mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cạnh Tống Nghị thi nhau bước lên, định ngăn cản Hoài Trấn.
Nhưng họ vừa ngăn cản Hoài Trấn, còn chưa kịp ra tay, Hoài Trấn bỗng giậm chân xuống đất, tốc độ đột ngột tăng vọt, cả đám cao thủ Tống phủ còn chưa kịp hoàn hồn, Hoài Trấn đã lướt qua họ, lao thẳng đến chỗ Tống Nghị.
Dương Thanh không hề do dự, bỗng bước lên một bước, chắn trước Tống Nghị.
Đối phương đến đây vì anh, không nên để người vô tội bị liên lụy.
Vào giây phút này, huyết mạch cuồng hóa trong người Dương Thanh được kích hoạt, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người anh.
“Keng!”
Anh rút dao găm linh khí ra khỏi vỏ, cùng lúc đó, khí thế của anh lại tăng vọt.
Anh vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, anh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, rất gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Hoài Trấn cười khẩy, đánh về phía vị trí trái tim Dương Thanh.
Tống Nghị sợ hãi nói: “Cẩn thận!”
Vào giây phút này, Dương Thanh cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Tuy anh đã tăng thực lực tới trạng thái mạnh nhất, nhưng dù sao Hoài Trấn cũng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, chỉ với chút thực lực của anh, anh không thể là đối thủ của ông ta được.
Dù vậy, anh vẫn không sợ hãi, nắm chặt dao găm linh khí trong tay. Khi chưởng của Hoài Trấn sắp đánh trúng chỗ trái tim anh, Dương Thanh bỗng vung dao găm linh khí.
Vào giây phút này, thời gian như chậm lại, Dương Thanh kinh hãi phát hiện, anh có thể nhìn thấy rõ đòn tấn công của Hoài Trấn đang chậm rãi lao đến chỗ trái tim mình.
Anh biết, tốc độ tấn công của Hoài Trấn không hề chậm, mà trong khoảnh khắc này, anh bỗng cảm nhận được gì đó, hình như là thời gian? Hay không gian?
Tốc độ của Hoài Trấn và mọi người xung quanh đều chậm lại vô số lần.
“Vù!”
Dao găm linh khí tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, xẹt qua tay Hoài Trấn.
Vết máu khiến người ta nhìn mà giật mình xuất hiện trên tay Hoài Trấn.
Trong mắt Hoài Trấn tràn ngập vẻ kinh hãi, hình như ông ta không ngờ mình lại bị một con tép riu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong rạch trúng tay.
“Mày chán sống rồi!”
Hoài Trấn thẹn quá hoá giận, khí thế trên người mạnh hơn, ông ta lại lao tới chỗ Dương Thanh.
“Đối thủ của cậu là tôi!”
Lúc này, Tào Chính đã lao đến, đánh một đòn.
“Rầm!”
Hoài Trấn không hề do dự, lập tức từ bỏ việc tấn công Dương Thanh, tung chưởng đỡ nắm đấm của Tào Chính.
Đòn tấn công của hai người va vào nhau, khí thế cuồng bạo lập tức bùng nổ.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt đất dưới chân hai người lập tức rạn nứt, khí thế đáng sợ lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này, Tống Nghị đã dẫn cao thủ Tống phủ đến bảo vệ Dương Thanh.
“Cậu không sao chứ?”
Tống Nghị lo lắng nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, trận chiến với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã khiến anh tiêu hao rất nhiều, quan trọng là anh còn không chống đỡ nổi chút nào.
Nếu hồi nãy Tào Chính không kịp thời giúp anh ngăn cản Hoài Trấn, có lẽ anh đã chết dưới tay ông ta.
Anh có thể cảm nhận được, vừa rồi Hoài Trấn muốn lấy mạng mình.
Đòn chí mạng của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhắm vào tim anh, sao anh có thể sống nổi chứ?
Nhưng đây không phải chuyện chính, chuyện chính là trước khi một chưởng của Hoài Trấn đánh trúng vị trí trái tim anh, anh bỗng cảm thấy tốc độ của ông ta rất chậm, rốt cuộc việc này là thế nào?
Bây giờ anh không cảm thấy thế nữa.
Cảm giác hồi nãy hết sức kỳ diệu, nếu anh không thấy mọi thứ chậm lại thì không thể tránh nổi một chưởng của Hoài Trấn.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này, Tào Chính đang điên cuồng chiến đấu với Hoài Trấn.
Tào Chính là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không ngờ Hoài Trấn chẳng yếu hơn Tào Chính chút nào, có thể đánh ngang tay với lão ta.
Chẳng lẽ thực lực của Hoài Trấn cũng đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi?
“Dương Thanh, hồi nãy cậu làm kiểu gì thế? Không ngờ cậu lại né được đòn chí mạng của Hoài Trấn!”
Tống Nghị kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy tốc độ của mọi người chậm đi mấy lần, sau khi tôi vung dao găm lên, mọi thứ lại bình thường như cũ”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang đứng sau lưng Tống Nghị kinh ngạc nói: “Cậu nói là, hồi nãy khi Hoài Trấn định giết cậu, cậu bỗng cảm thấy tốc độ của mọi thứ xung quanh đều chậm lại ư? Thế nên cậu không chỉ né được đòn chí mạng của Hoài Trấn, mà còn cầm dao găm rạch rách tay đối phương à?”
Dương Thanh gật đầu.
Cao thủ của Tống phủ kinh ngạc nói: “Trời ạ! Sao có thể chứ? Cậu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sao có thể cảm nhận được sức mạnh Thời Gian?”
Tống Nghị cũng giật mình, kinh ngạc nói: “Ông Diệp, ông nói… cậu Thanh cảm nhận được sức mạnh Thời Gian à?”
Ông Diệp gật đầu, nhìn Dương Thanh với vẻ hâm mộ: “Sức mạnh Thời Gian là một trong các loại sức mạnh nguyên tố, sức mạnh Thời Gian và sức mạnh Không Gian cũng là hai loại sức mạnh nguyên tố khó lĩnh ngộ nhất”.
“Tôi chưa từng thấy ai lĩnh ngộ được sức mạnh Thời Gian khi còn ở Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không những thế còn nắm giữ cả sức mạnh nguyên tố Thủy nữa”.
“Tuy tôi đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng mãi vẫn không thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, bây giờ một cậu thanh niên lại đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố, còn để người ta sống không?”
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!