“Dương Thanh là ai?”
Người đàn ông cao lớn giận dữ hét lên, vung tay một cái ném Diệp Vô Song lên bàn trà.
Rồi lại lăn xuống đất.
Diệp Vô Song bị ngã điếng người, xương cốt toàn thân như vỡ tan thành từng mảnh.
Anh ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị giẫm lên đầu, giọng nói tràn đầy sát khí của người đàn ông cao lớn lại vang lên: “Nói hết tất cả những gì mày biết ra đây, nếu không tao sẽ giẫm nát đầu mày!”
Dứt lời, hắn ta tăng thêm sức dưới chân.
“Á…”
Diệp Vô Song chỉ thấy đầu mình sắp nứt ra, đau đớn rên rỉ.
Chà qua!
Chà lại!
Người nhà họ Diệp thấy vậy, da đầu tê rần. Người đàn ông cao lớn này quá tàn bạo, bọn họ tin nếu Diệp Vô Song không chịu khai ra, đối phương thực sự sẽ giẫm chết anh ta.
“Á… đừng giẫm nữa!”
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết cho ông!”
“Xin ông tha cho tôi trước đã… Á…”
Diệp Vô Song đau khổ rên lên, da đầu bị cà với mặt đất mất một mảng lớn.
Gương mặt tuấn tú cũng sắp bị hủy hoại, mặt mũi dính đầy máu.
Trông thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Vô Song, mọi người đều sợ hãi run lẩy bẩy.
“Nói đi!”
Người đàn ông cao lớn buông lỏng chân, cúi đầu nhìn Diệp Vô Song quát lớn.
Diệp Kế Tông chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, không dám cầu xin.
Có lẽ người khác không biết thân phận của người đàn ông cao lớn này nhưng lão ta là chủ nhà họ Diệp, đương nhiên biết rất rõ.
Địa vị của hắn ta trong Hiệp hội Võ thuật cực cao, nhà họ Diệp không đắc tội nổi.
“Dương Thanh không chỉ giết ông Tám mà còn là hung thủ sát hại ông Chín”.
“Ông Tám muốn trả thù cho ông Chín nên mới chặn giết Dương Thanh, nào ngờ lại bị cậu ta bắn chết!”
“Bạo Quân, lời tôi nói đều là sự thật. Bên cạnh Dương Thanh còn có một thằng đàn em rất mạnh. Bọn họ hợp sức lại mới giết được ông Tám”.
Diệp Vô Song run rẩy nói, chỉ giấu chuyện mình báo tin cho Lữ Mông để ông ta đi chặn giết Dương Thanh.
Dù sao chuyện này cũng liên lụy đến anh ta, biết nếu người đàn ông cao lớn trước mặt biết được, chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.
“Diệp Vô Song cậu nói bậy bạ gì đấy?”
Diệp Mạn hoảng sợ, vội nói: “Dương Thanh mới rời đi không lâu, cậu vẫn luôn ở trong nhà họ Diệp, tại sao lại biết người giết ông Tám là Dương Thanh?”
“Cậu nên biết nói hươu nói vượn sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào”.
Diệp Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiện giờ Dương Thanh là cơ hội để bà ta chiếm đoạt quyền kiểm soát nhà họ Diệp, không thể để Dương Thanh xảy ra chuyện.
Diệp Vô Song tức giận quát: “Tôi nói thật, bà biết cái gì mà nói?”
“Cậu dám quát tôi sao?”
Diệp Mạn sững sờ, quay sang nhìn Diệp Kế Tông: “Bố thấy chưa? Nó dám chống đối cô mình ngay trước mặt mọi người. Nếu để nó làm chủ gia tộc, liệu nó có dám chống đối cả bố hay không?”
Diệp Kế Tông cau mày rống lên: “Câm miệng!”
Ở nhà họ Diệp, lời lão ta nói là thánh chỉ, ai dám không nghe?
Bây giờ người của Hiệp hội Võ thuật tìm tới vì Diệp Vô Song, nhà họ Diệp đang gặp nguy hiểm, vậy mà Diệp Vô Song và Diệp Mạn vẫn còn đấu võ mồm.
“Bạo Quân, chắc là cháu tôi lầm rồi. Dương Thanh vừa mới rời khỏi đây, sao có thể lấy mạng ông Tám được?”
Diệp Kế Tông đứng dậy lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Không ai biết người đàn ông cao lớn tên là gì, người ta đều gọi hắn ta là Bạo Quân.
Thực lực của hắn ta không nằm trong top chín cao thủ mạnh nhất Hiệp hội Võ thuật nhưng lại có địa vị cực cao trong hiệp hội.
Dù Lữ Mông xếp thứ tám cũng phải nhún nhường trước mặt hắn ta.
Bởi vì cái tên Bạo Quân là do người đứng đầu Hiệp hội Võ thuật ban tặng.
Ngoài ra, Bạo Quân còn có biệt danh là Võ tướng.
Thực lực của hắn ta sâu không lường được, dù là cao thủ xếp thứ năm của Hiệp hội Võ thuật cũng chưa chắc đã đấu lại được.
“Cháu ông dám lừa gạt tôi, thế thì tôi chỉ đành giết cậu ta!”
Bạo Quân ngang ngược tuyên bố, lại giẫm lên đầu Diệp Vô Song, khiến anh ta kêu gào thảm thiết.
“Cậu…”
Diệp Kế Tông rất tức giận, nhưng Bạo Quân muốn giết Diệp Vô Song, lão ta cũng hết cách.
Bởi vì nhà họ Diệp không có ai đánh lại hắn ta.
“Đừng giết tôi! Tôi nói thật mà, ông Tám thực sự bị Dương Thanh và đàn em giết chết, người của tôi đã nhìn thấy tận mắt”.
Sức dưới chân Bạo Quân ngày càng lớn, Diệp Vô Song cũng gào to hơn.
“Tại sao người của mày lại nhìn thấy?”
Bạo Quân không hề giảm lực chân, lớn tiếng chất vấn.
Diệp Vô Song vội đáp: “Bởi vì tôi là người nói cho ông Tám biết, hung thủ giết chết ông Chín vừa mới rời khỏi nhà họ Diệp”.
“Trong hội võ Giang Bình, chính mắt tôi đã nhìn thấy Dương Thanh giết ông Chín, thậm chí còn uy hiếp chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật rút khỏi đó”.
“Tôi nói thật đấy. Ông không tin có thể điều tra thử, ngày đó có rất nhiều người tới xem hội võ, nhất định sẽ tra ra được”.
Diệp Vô Song không dám giấu diếm gì nữa, nói ra toàn bộ.
Nghe vậy, Diệp Kế Tông nổi giận, không ngờ nó dám ra tay với Dương Thanh sau lưng mình.
Mặc dù lão ta và Dương Thanh đã xảy ra xung đột nhưng lão ta vẫn định bảo Diệp Mạn hàn gắn quan hệ giữa hai bên.
Nào ngờ, Diệp Vô Song dám mượn đao giết người.
Nếu Dương Thanh chết thì thôi, nhưng Dương Thanh lại không chết, còn đắc tội với người của Hiệp hội Võ thuật.
Đây quả thực là một kiếp nạn khổng lồ với nhà họ Diệp.
Sắc mặt Diệp Mạn cũng xám xịt, giờ mới biết Diệp Vô Song cũng có mặt trong hội võ lần trước.
Diệp Vô Song muốn giết Dương Thanh chắc chắn là vì sự tồn tại của Dương Thanh phá hủy giấc mơ làm chủ gia tộc của anh ta.
Nếu Bạo Quân không uy hiếp, có lẽ Diệp Vô Song sẽ không bị lộ.
“Phải rồi, bà ta cũng có mặt trong hội võ Giang Bình đấy”.
“Tính ra Dương Thanh còn là con rể của bà ta!”
“Nếu lấy bà ta làm mồi nhử, nhất định có thể dụ Dương Thanh ra mặt”.
Diệp Vô Song dữ tợn nói.
Ầm!
Người nhà họ Diệp đều chết sững.
Nội quy đầu tiên của nhà họ Diệp chính là không được phép tranh đấu nội bộ. Mặc dù trước giờ vẫn đấu trong âm thầm nhưng chưa có ai dám trắng trợn đẩy người trong gia tộc vào chỗ chết như vậy.
“Thì ra nhà họ Diệp và thằng nhóc kia còn có quan hệ này”.
Bạo Quân cười lạnh, híp mắt nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Kế Tông, ngang ngược uy hiếp: “Lập tức liên hệ với thằng nhóc kia, trong vòng nửa tiếng phải bò tới nhà họ Diệp chịu chết. Nếu không mẹ vợ của nó sẽ tàn đời!”