“Ngừng tay!”
Tống Tả giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Dù gì ông cũng là cao thủ đến từ giới Cổ Võ, thế mà lại định ra tay với một đứa bé, không thấy quá đáng à?”
Lão già áo xám không hề nhận ra hành động của mình trơ trẽn đến mức nào.
Lão ta cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Tống Tả: “Tôi chỉ thấy thằng nhóc này rất đáng yêu thôi, sao ông lại bảo tôi ra tay với nó?”
“Nhưng nếu ông đã nói thế mà tôi không làm gì thằng nhóc này thì cũng không thích hợp lắm nhỉ?”
Lão ta nói rồi nắm cổ áo bé Tĩnh An, xách bé Tĩnh An lên.
“Oe...”
Bé Tĩnh An òa khóc.
Ngải Lâm quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Con à! Con của tôi! Mau trả con cho tôi, xin ông trả con cho tôi đi mà!”
Lão già áo xám vẫn không nhúc nhích, cười ha hả: “Các người nói xem, nếu tôi ném thằng nhóc từ độ cao này thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lão ta như ác ma đang xách bé Tĩnh An bằng một tay, lời lão ta nói khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tôi nói!”
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển không nhịn được nữa, nói lớn.
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Lão già áo xám cũng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, cười híp mắt: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, đây là đan dược do tôi luyện chế, xin ông tha cho bé Tĩnh An”.
Nhận được câu trả lời mà mình muốn, lão già áo xám lập tức phá lên cười, kích động nói: “Không ngờ ở thế tục vẫn còn luyện đan sư, đúng là khiến người ta kinh ngạc!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nhưng cô chứng minh mình biết luyện đan kiểu gì?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Bây giờ tôi có thể luyện chế đan dược trước mặt ông”.
“Được!”
Lão già áo xám nói ngay: “Đã vậy, bây giờ cô luyện chế ngay một viên đan dược cho tôi, chỉ cần cô thành công, tôi sẽ bỏ qua cho đám người này, bằng không...”
Nói đến đây, lão ta lạnh lùng nhìn quanh rồi nói: “Tất cả các người đều sẽ phải chết!”
Lão ta nói rồi đưa bé Tĩnh An cho Ngải Lâm.
Lúc này đám người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Với thực lực của lão già áo xám, nếu lão ta định giết hết họ thì họ không phản kháng nổi.
Trong số họ, anh em nhà họ Tống có thực lực mạnh nhất còn không đỡ nổi một đòn từ đối phương, tất cả họ cộng lại cũng không làm nên trò trống gì.
Phùng Tiểu Uyển cũng không chần chừ, lập tức dẫn lão già áo xám vào phòng luyện đan.
Anh em nhà họ Tống và đám người ở lại phòng khách, lúc này ai cũng có vẻ lo lắng.
“Cô Hoài Lam, giờ nên làm gì đây? Một khi bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư bị lộ, chắc chắn con bé sẽ bị đưa đến giới Cổ Võ, dù sao cho dù là ở giới Cổ Võ thì cũng không có nhiều luyện đan sư”.
Tống Tả bỗng nhìn về phía Hoài Lam, hỏi.
Hoài Lam rất thông minh, nhiều khi suy nghĩ của cô ta có thể mang lại tác dụng lớn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Hoài Lam.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Lam vô cùng nghiêm nghị, cô ta trầm giọng nói: “Rõ ràng lão già áo xám đến từ giới Cổ Võ, hơn nữa còn nhắm vào Tiểu Uyển, bây giờ Tiểu Uyển đã để lộ bí mật mình là luyện đan sư để cứu chúng ta, sau khi em ấy luyện chế đan dược thành công, chắc chắn em ấy sẽ bị lão già áo xám đưa đi”.
“Đây là chuyện không thể thay đổi được, đã vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác để cứu Tiểu Uyển”.
Ngải Lâm hỏi với đôi mắt đỏ hoe: “Lam à, cô có cách gì không?”
Hoài Lam suy tư một lát rồi nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa có cách gì, chúng ta chỉ có thể chờ anh Thanh về rồi nghĩ cách cứu Tiểu Uyển”.
“Nhưng mọi người cứ yên tâm, nếu Tiểu Uyển là luyện đan sư, chắc chắn đối phương sẽ bảo vệ Tiểu Uyển sau khi đưa Tiểu Uyển tới giới Cổ Võ, dù sao ở giới Cổ Võ cũng rất ít luyện đan sư, Tiểu Uyển còn trẻ mà đã có thể luyện chế đan dược, có ở chỗ nào của giới Cổ Võ thì cũng sẽ được trọng dụng hết mực”.
“Bây giờ anh Thanh vẫn chưa về, chúng ta không có cách để ngăn cản đối phương, giờ đành nén giận, phải tự bảo vệ thì mới có thể giảm bớt một số phiền phức không cần thiết cho anh Thanh”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều im lặng.
Nếu bảo họ trơ mắt nhìn lão già áo xám đưa Phùng Tiểu Uyển đi, họ rất không cam lòng.
Nhưng họ không làm gì được, lão già áo xám quá mạnh, không phải người mà họ có thể lay chuyển.
Nếu họ cứ cố ngăn cản thì sẽ bị đối phương giết chết.
“Nếu đã không ngăn được thì cứ làm theo lời cô Hoài Lam, nén giận trước, đến khi cậu Thanh về thì lại nghĩ cách cứu Tiểu Uyển, nhưng mọi người cứ yên tâm, với thực lực và thiên phú của cậu Thanh, cho dù đến giới Cổ Võ thì cũng sẽ là thiên tài được các thế lực chủ động mời chào”.
Tống Hữu nhìn quanh, nói: “Cho dù bây giờ cậu Thanh vẫn chưa thể đối đầu với các thế lực Cổ Võ của giới Cổ Võ, nhưng tôi tin chẳng mấy nữa, cậu ấy sẽ khiến các thế lực của giới Cổ Võ kính nể”.
Từng giây từng phút trôi đi, Phùng Tiểu Uyển đã đưa lão già áo xám vào phòng luyện đan nửa tiếng nhưng vẫn chưa ra ngoài.
Thông thường, sau khoảng nửa tiếng, Phùng Tiểu Uyển sẽ luyện chế đan dược thành công.
Trong lúc đám người đang cuống cả lên, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên từ phòng luyện đan: “Ha ha ha ha! Thành công rồi! Không ngờ cô lại luyện chế được đan dược thật, tốt quá, ha ha ha ha!”
Phùng Tiểu Uyển và lão già áo xám nhanh chóng đi ra khỏi phòng luyện đan, nét mặt tàn nhẫn của lão già áo xám đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười.
Lão ta cười nói: “Hồi nãy đã đắc tội, mong các vị không so đo với tôi”.
Trước đó lão ta còn định giết hết mọi người, giờ bỗng đổi thái độ.
Đám người không trả lời.
Phùng Tiểu Uyển lạnh lùng nhìn về phía đối phương: “Ông đã xác định tôi có thể luyện chế đan dược, còn việc gì không? Nếu không thì mời ông rời khỏi nơi này!”
Lão già áo xám cười ha hả: “Cô Phùng, có việc này, tôi cần thương lượng với cô một chút”.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.
Lão già áo xám cười nói: “Đúng rồi, tôi suýt quên tự giới thiệu, tôi là Vương Côn, đến từ gia tộc Bách Lý ở giới Cổ Võ, lần này tôi đến tìm cô Phùng theo lệnh”.
“Tôi đại diện cho gia tộc Bách Lý, chân thành mời cô Phùng đến gia tộc Bách Lý một chuyến, nhưng cô Phùng cứ yên tâm, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không làm khó cô, chỉ là chủ của gia tộc tôi muốn gặp cô thôi”.
Sắc mặt của những người trong phòng vô cùng khó coi.
Đương nhiên họ sẽ không tin lão già áo xám, nếu Phùng Tiểu Uyển bị đưa đến gia tộc Bách Lý thật thì còn về được ư?
Phùng Tiểu Uyển nhìn chằm chằm vào Vương Côn, hỏi: “Tôi được từ chối không?”
Vương Côn đáp một cách dứt khoát: “Không được!”