Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh nhìn Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển rồi quay sang kiếm khách Ảnh Tử, nói: “Tôi muốn phiền tiền bối cử người đưa Tiểu Uyển và Lam đi trước”.

Kiếm khách Ảnh Tử hỏi: “Cậu không định đi cùng họ à?”

Dương Thanh lắc đầu: “Bây giờ có rất nhiều người đang để mắt đến tôi, nếu họ ở cạnh tôi thì sẽ rất nguy hiểm, tôi phải đánh lạc hướng người khác thì Tiểu Uyển và Lam mới có thể an toàn rời đi”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, mắt Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều đỏ hoe, họ đều hiểu, bây giờ tình cảnh của Dương Thanh không được an toàn, nếu họ đi theo Dương Thanh, chẳng những không giúp được gì cho anh mà còn trở thành gánh nặng.

Giờ kiếm khách Ảnh Tử mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói ngay: “Được, tôi sẽ cử cao thủ đỉnh cao của Mục phủ âm thầm bảo vệ họ, cậu cứ yên tâm”.

Kiếm khách Ảnh Tử nhanh chóng tìm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ tới, đưa Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đi.

Còn Dương Thanh thì nghênh ngang ra khỏi Mục phủ, đi một mình quanh Thiện Thành.

Vừa rời khỏi Mục phủ, anh đã bị rất nhiều cao thủ để mắt tới.

Tuy có rất nhiều người kiêng dè Dương Thanh, nhưng tin Dương Thanh sở hữu một con dao găm linh khí đã lan khắp Thiện Thành, rất nhiều người đều muốn giành được nó.

Dương Thanh không hề quan tâm, như không biết có rất nhiều cao thủ đang âm thầm đi theo mình, anh nghênh ngang đi dạo trong Thiện Thành.

Mãi đến khi nhận được tin Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đã ngồi chuyến bay rời khỏi Thiện Thành, anh mới bớt lo.

Anh cố tình dẫn những cao thủ đang theo dõi mình tới một nơi yên tĩnh, bất chợt ngừng lại.

“Ra đây hết đi!”

Dương Thanh lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, những cao thủ đang núp trong bóng tối đều giật mình, bị phát hiện rồi ư?

Nhưng không ai xuất hiện cả.

Ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh tiện tay hái một nắm lá xuống rồi ném về một phía.

Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc lá bay về phía kia.

“Dương Thanh!”

Một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên, một cao thủ đi ra từ phía Dương Thanh vừa ném lá, sau lưng ông ta còn bốn cao thủ nữa.

Nhưng trên người ai cũng có vết thương, rõ ràng vừa bị lá mà Dương Thanh ném gây tổn thương.

Dương Thanh cười lạnh, nhìn về phía năm người vừa bước ra, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi lâu như thế, rốt cuộc đang định làm gì đây?”

Năm cao thủ này đều đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh, cao thủ dẫn đầu có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Nếu chỉ có năm người này, Dương Thanh sẽ không coi vào đâu, thậm chí chưa cần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh cũng tự tin mình có thể giết họ.

Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói: “Dương Thanh, chúng tôi và cậu không có ân oán, chỉ cần tiền tài, cậu giao dao găm linh khí ra đây, chúng tôi cam đoan sẽ không động đến cậu”.

Dương Thanh bỗng bật cười, lấy dao găm linh khí ra, cười ha hả, nhìn đối phương: “Ông muốn nó à? Tới đây mà lấy!”

Thấy Dương Thanh dễ dàng lấy dao găm linh khí ra như thế, trong mắt cao thủ đang hết sức tự tin kia xuất hiện vẻ kiêng dè, không dám tới gần.

Cao thủ dẫn đầu cắn răng: “Dương Thanh, rốt cuộc cậu định giở trò gì thế?”

Dương Thanh hơi dở khóc dở cười: “Chính các người muốn tôi giao dao găm linh khí ra, chẳng lẽ các người không tự lấy mà còn đòi tôi đưa qua đó cho các người à?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt của năm cao thủ kia càng khó coi.

Trong lúc nhất thời, mấy người đều thi nhau nhìn về phía cao thủ dẫn đầu.

Sắc mặt của cao thủ dẫn đầu rất u ám, bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao, họ đến đây vì dao găm linh khí, bây giờ dao găm linh khí đang ở trong tay Dương Thanh, họ lại không dám cầm.

Cao thủ dẫn đầu do dự một lúc lâu rồi nói: “Cậu đặt dao găm xuống đất rồi cút đi”.

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Nếu các người không dám tới đây lấy dao găm, tôi đành đi vậy”.

Anh nói rồi cất dao găm thật, quay người rời đi.

“Đồ khốn, cậu giỡn mặt với chúng tôi à?”

Cao thủ dẫn đầu tức giận quát lớn: “Các anh em, xông lên với tôi!”

Ông ta nói rồi lao tới chỗ Dương Thanh trước, bốn cao thủ khác cũng theo sau ông ta.

Ngay sau đó, Dương Thanh đã bị năm cao thủ bao vây lại.

Cao thủ dẫn đầu căm tức nhìn Dương Thanh: “Tên nhãi kia, giao dao găm linh khí ra đây!”

Dương Thanh lại lấy dao găm linh khí ra với vẻ bất đắc dĩ, tiện tay ném về phía đối phương, đối phương vô thức nhận lấy dao găm linh khí.

Dương Thanh cười hỏi: “Giờ tôi đi được chưa?”

Năm cao thủ đều có vẻ ngơ ngác, nhất là người đang cầm dao găm linh khí, còn trợn mắt há hốc mồm, Dương Thanh đưa dao găm linh khí cho họ thật ư?

Con dao găm linh khí này không phải đồ giả chứ?

Bằng không, sao Dương Thanh lại dễ dàng giao nó ra như vậy?

Nghĩ tới đây, ông ta vội cầm dao găm linh khí, phóng khí thế ra.

Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ từ người ông ta.

Ông ta vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lúc này khí thế mà ông ta phát ra đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

“Ha ha ha ha!”

Ông ta ngửa mặt cười như điên, kích động nói: “Không ngờ mình lại đạt được con dao găm linh khí này, sau này, dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn ai là đối thủ của mình nữa?”

Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người ông ta, bốn cao thủ đi cùng ông ta cũng có vẻ kích động: “Đại ca, tốt quá rồi, rốt cuộc đại ca cũng đạt được con dao găm linh khí này, sau này còn ai làm gì được chúng ta nữa?”

Đúng lúc này, mấy cao thủ với khí thế đáng sợ bước ra từ bóng tối.

Hai mươi mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh lục tục bước ra, không có ngoại lệ, họ đều là cao thủ từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ trở lên, thậm chí còn có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nữa.

Hai mươi mấy cao thủ kia lập tức bao vây năm người này lại.

“Giao dao găm linh khí ra đây!”

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ lạnh lùng nhìn cao thủ đang kích động cầm dao găm linh khí, nói.

“Ông là cái thá gì? Dám cướp dao găm linh khí với Lý Cương tôi ư? Có giỏi thì tới đây đánh một trận!”

Lý Cương cầm dao găm linh khí trong tay, ngạo nghễ nói, không hề coi đối phương ra gì.

“Ông chán sống rồi!”

Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia tức giận quát, lập tức lao tới chỗ Lý Cương.

Sau khi tất cả cao thủ đang ẩn núp xuất hiện, Dương Thanh bèn bước ra góc khác, lạnh nhạt nhìn, chẳng phải các người đều muốn con dao găm linh khí này ư? Vậy cứ để các người tranh giành với nhau là được.

Lúc này, đám người Lý Cương đã khai chiến với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia, những người khác cũng không nhúng tay, chỉ quan sát trận chiến giữa đôi bên.

Hai mươi mấy cao thủ bước ra từ phía sau kia là cao thủ của mấy thế lực, giờ họ đang chờ Lý Cương và cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đó chết chùm với nhau, sau đó tìm cơ hội cướp dao găm linh khí.

Từng giây từng phút trôi đi, Lý Cương vẫn nắm dao găm linh khí trong tay, không ngờ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia lại không thắng nổi Lý Cương.

Chuyện này khiến những cao thủ đang quan sát càng kỳ vọng vào dao găm linh khí hơn, Lý Cương mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, dưới sự hỗ trợ của dao găm linh khí, không ngờ ông ta có thể áp đảo một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, có thể tưởng tượng được hiệu quả của con dao găm này mạnh đến mức nào.

“Còn ai nữa?”

Lý Cương khiến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia bị thương nặng, đối phương tự biết không thể cướp nổi dao găm linh khí nên dứt khoát quay người rời đi.

Lý Cương đứng giữa đám người, nét mặt hết sức ngạo nghễ.

Dương Thanh cũng không sốt ruột, vẫn núp trong bóng tối, lạnh lùng nhìn đám người này tranh giành dao găm linh khí.

Anh không hề lo dao găm linh khí sẽ bị người ta cướp mất, theo lời Mục thành chủ nói, con dao găm linh khí này đã bị anh luyện hóa, bây giờ chỉ mình anh có thể kiểm soát nó mà thôi.

Nếu anh không muốn cho Lý Cương sử dụng dao găm linh khí, dao găm linh khí sẽ lập tức biến thành dao găm bình thường, nhưng giờ chưa phải lúc, anh cần mượn tay Lý Cương để giải quyết nhiều phiền phức hơn.

Dù sao trong số những người này, vẫn còn một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chưa ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK