“Hôm nay, chắc chắn tôi sẽ nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ rồi! Chỉ cần tôi còn ở đây, ông đừng hòng trở thành thành chủ Mục phủ mới”.
Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!
Ai cũng sững sờ nhìn Dương Thanh, Mục Xung siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, không che giấu chút nào.
Ông ta muốn giải quyết Dương Thanh ngay, nhưng cũng biết nếu mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ không ra tay, không ai ở Mục phủ có thể làm gì Dương Thanh hết.
Hơn nữa, Dương Thanh đã thành công hợp tác với cao thủ Tống Thành, bây giờ, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống Thành đang canh chừng bên ngoài Mục phủ đấy.
“Giỏi! Giỏi lắm!”
Mục Xung tức giận bật cười, nhìn chằm cằm vào Dương Thanh: “Chắc chắn cậu sẽ hối hận!”
Ông ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.
Những người khác của Mục phủ thấy thế, cũng đi nốt.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Dương Thanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mục Xung rời đi, cười lạnh rồi ngồi xuống, chờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử.
“Rầm rầm rầm!”
Phía bên kia, sau khi về phòng, Mục Xung lập tức bùng nổ, đập hết những thứ có thể đập trong phòng.
“Dương Thanh, mày là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà mày đòi nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ?”
Mục Xung giận dữ hét: “Cho dù Mục thành chủ không ở đây, cũng không đến lượt mày nói chuyện ở Mục phủ!”
Người của Mục phủ đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, đều có vẻ sợ hãi.
“Cậu chủ Mục, không thể giữ Dương Thanh lại được, cậu ta ở Mục phủ ngày nào thì sẽ chèn ép ông ngày đó”.
Sau khi Mục Xung trút giận xong, Mục Lương Bình bước lên trước, nghiêm nghị nói.
Ngón trỏ bên tay phải ông ta đã bị Dương Thanh bẻ gãy, nỗi oán hận của ông ta với Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.
Mục Xung tức giận nói: “Ông đang nói nhảm đấy à? Chẳng lẽ tôi không biết là không thể giữ cậu ta lại ư? Nhưng chúng ta còn cách gì chứ? Ai giết nổi cậu ta hả?”
Mục Lương Bình bước đến, nhỏ giọng nói vào tai Mục Xung mấy câu.
Sau khi ông ta nói xong, Mục Xung lập tức vui mừng, vội bảo: “Chuyện này giao cho ông, nếu thành công, ông sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi sau khi tôi thừa kế chức thành chủ Mục phủ”.
Nghe thấy thế, Mục Lương Bình mừng rỡ nói: “Cậu chủ Mục, tôi đi làm ngay đây!”
Từng giây từng phút trôi đi, khoảng một tiếng sau, rốt cuộc cửa phòng kiếm khách Ảnh Tử cũng mở, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam bước ra ngoài.
Mặt Phùng Tiểu Uyển tái nhợt, đầu Hoài Lam cũng đầm đìa mồ hôi.
Dương Thanh vội vàng bước đến, hỏi: “Tiểu Uyển, tiền bối Ảnh Tử sao rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, cười gượng, nói: “Xem như đã sống sót, nhưng nếu muốn khỏi hẳn, có lẽ cần nửa năm một năm”.
Dương Thanh thở phào, nói: “Chỉ cần còn sống thì chính là may mắn lớn nhất rồi”.
“Em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi! Anh sẽ canh ở đây”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu rồi rời đi với Hoài Lam.
Dương Thanh nhìn kiếm khách Ảnh Tử đang bị băng kín người, cảm thấy hơi không đành lòng.
Anh nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc ai đã khiến tiền bối Ảnh Tử bị thương nặng như thế chứ”.
May mà kiếm khách Ảnh Tử đã sống sót quay về Mục phủ.
Tối đó, Dương Thanh đang canh chừng ở phòng của kiếm khách Ảnh Tử, bỗng cảm nhận được một hơi thở như có như không, tuy đối phương đã dốc sức che giấu nhưng không tránh khỏi cảm giác của anh được.
Anh nhíu mày, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Tiếng động nhanh chóng truyền đến từ bên ngoài, nghe rất nhỏ.
Dương Thanh rút dao găm linh khí ra khỏi vỏ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Rầm!”
Tiếng va chạm kịch liệt bỗng vang lên, cửa phòng bị phá tan.
Một cao thủ mặc áo đen như bóng ma trong đêm, lập tức xông tới bên cạnh Dương Thanh, đối phương còn cầm dao găm, đâm thẳng vào cổ anh.
Dương Thanh đã chuẩn bị sẵn, bỗng vung dao găm linh khí lên.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
“Keng!”
Ngay sau đó, dao găm trong tay sát thủ lập tức gãy đôi, mảnh dao gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Con ngươi của sát thủ bỗng co lại, hình như không ngờ dao của mình lại bị dao của Dương Thanh đánh gãy.
Đòn này không trúng, sát thủ bỗng giậm chân xuống đất, lập tức lùi lại.
Tốc độ của đối phương cực nhanh, ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy không bằng.
Đối phương đánh hụt là rút lui luôn, đến khi Dương Thanh đuổi theo, đối phương đã biến mất rồi.
Dương Thanh nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh gặp sát thủ có tốc độ nhanh như thế.
Anh không nói gì, nhắm hờ mắt, lực cảm giác mạnh mẽ lan ra xung quanh.
Anh nhanh chóng cảm nhận được vị trí của sát thủ, đối phương trốn trên cây cổ thụ cạnh cửa sổ phòng bệnh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, dao găm linh khí trong tay anh bỗng lao về phía cây cổ thụ ngoài cửa sổ.
Sát thủ bỗng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, lập tức biến sắc, bỗng giậm mạnh vào nhánh cây dưới chân, định rời đi.
“Phập!”
Nhưng phản ứng của hắn vẫn chậm, dao găm xẹt qua lưng hắn, để lại một vết máu khiến người ta nhìn mà giật mình.
Vết thương mà linh khí gây ra cho người có cả tác dụng tổn thương, ngay cả kim sang dược tốt nhất cũng không thể khiến vết thương khỏi hẳn trong thời gian ngắn.
Chỉ với vết máu hồi nãy, nếu không có mười ngày nửa tháng thì vết thương không thể khỏi hẳn.
Đến giờ sát thủ mới nhận ra sự mạnh mẽ của Dương Thanh, không dám ôm tâm lý ăn may nữa, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã rời đi.
Dương Thanh cũng không đuổi theo, kiếm khách Ảnh Tử vừa được chữa khỏi, vẫn đang hôn mê, Mục Xung chỉ muốn thừa kế chức thành chủ Mục phủ, thậm chí hôm nay còn định sắp xếp thần y Mục phủ chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử.
Dương Thanh không tin Mục Xung muốn chữa khỏi cho kiếm khách Ảnh Tử thật, nếu để thần y Mục phủ chữa cho kiếm khách Ảnh Tử, có lẽ ông ta đã chết.
Trong tình huống này, anh càng không thể rời khỏi kiếm khách Ảnh Tử, phải canh chừng tới khi ông ta tỉnh lại.
Ở Mục phủ, trong một căn biệt thự độc lập.
Mục Xung nhìn Mục Lương Bình, hỏi với vẻ mong chờ: “Trời sáng rồi đấy, sát thủ mà ông mời cũng ra tay rồi nhỉ?”
Mục Lương Bình gật đầu, cười nói: “Cậu chủ Mục, ngài cứ yên tâm, lần này tôi đã mời sát thủ Thánh Cung, sát thủ Thánh Cung đều là cao thủ trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh, lần này Thánh Cung đã cử sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ tới, chắc chắn sẽ không thất bại đâu”.