“Rầm!”
Giường bệnh bên dưới anh lập tức nát vụn.
“Anh Thanh!”
Sau khi thấy Dương Thanh đứng dậy, Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đang được cao thủ của Mục phủ bảo vệ ở cách đó không xa đều hết sức mừng rỡ.
Kiếm khách Ảnh Tử đang bảo vệ Dương Thanh cũng rất mừng. Ông ta không nói thừa nửa câu, lập tức xông tới chỗ Khương Nham, đồng thời bảo anh: “Các cao thủ còn lại của nhà họ Khương giao cho cậu nhé!”
Khương Nham còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, dao găm linh khí và mũi tên nước tấn công ông ta đã biến mất, còn kiếm khách Ảnh Tử thì cầm linh kiếm lao tới chỗ ông ta.
“Các người đều đáng chết!”
Dương Thanh nhìn quanh, trông thấy dáng vẻ thê thảm của cao thủ Mục phủ, trong mắt chỉ còn sát khí mãnh liệt không gì sánh nổi.
“Cậu ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không phải đối thủ của chúng ta, mọi người cùng xông lên giết cậu ta đi!”
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ dẫn đầu quát lớn.
Ông ta vừa dứt lời, mắt Dương Thanh đã đỏ ngầu, dao găm linh khí cũng xuất hiện trong tay anh.
Chỉ trong thoáng chốc, khí thế của anh đã lên thẳng Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
“Sao… sao có thể chứ?”
Sau khi cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Dương Thanh, cao thủ nhà họ Khương đều biến sắc.
“Kiếm đến!”
Dương Thanh bỗng khoát tay, quát lên.
Ngay sau khi anh dứt lời, nước trong suối nhân tạo ở Mục phủ bỗng hóa thành mưa kiếm, lơ lửng trên vùng trời Mục phủ.
Khí thế đáng sợ bao trùm lấy cao thủ nhà họ Khương.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn các thanh kiếm bằng nước chi chít trên bầu trời với vẻ kinh hãi, cảm thấy như đang trong mộng.
Đây là thủ đoạn của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ư?
Sau khi thấy cảnh tượng này, Khương Nham đang chiến đấu với kiếm khách Ảnh Tử hết sức kinh hãi: “Sức mạnh nguyên tố Thủy! Dao găm linh khí! Là Dương Thanh!”
“Dương Thanh mới bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sao có thể tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy? Còn kiểm soát được linh khí nữa chứ?”
Trong nhận thức của ông ta, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới nắm giữ được sức mạnh nguyên tố hay linh khí.
Nhưng bây giờ, chúng lại đồng thời xuất hiện ở một cao thủ mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sao ông ta lại không kinh hãi được chứ.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn.
Mưa kiếm đang lơ lửng trên vùng trời Mục phủ bỗng giáng xuống.
Cao thủ nhà họ Khương thi nhau biến sắc, định né tránh mưa kiếm.
Gần như trong chớp mắt, trừ Khương Nham ra, tất cả cao thủ nhà họ Khương đều bị mấy trăm thanh kiếm bằng nước đâm trúng.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ vốn đã bị thương nặng bị giết tại chỗ luôn.
Những cao thủ khác cũng bị thương nặng.
Khương Nham là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ mưa kiếm chỉ miễn cưỡng đâm rách da ông ta, nhưng cao thủ khác của nhà họ Khương thì mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ là cùng, mưa kiếm do sức mạnh nguyên tố Thủy của Dương Thanh ngưng tụ lập tức khiến họ bị thương nặng.
Ngay sau đó, Dương Thanh biến mất.
“Vù vù vù!”
Đám người chỉ thấy một bóng mờ di chuyển qua lại giữa các cao thủ nhà họ Khương bị thương nặng.
Sau mấy giây ngắn ngủi, trừ Khương Nham, tất cả cao thủ nhà họ Khương đều đứng đờ ra đó.
Dương Thanh xuất hiện ở một nơi khác.
“Rầm rầm rầm!”
Những cao thủ nhà họ Khương vừa đứng thẳng liên tục ngã xuống đất, ai cũng chết không nhắm mắt, trên cổ xuất hiện vết máu đỏ.
Những cao thủ còn sống của Mục phủ đều có vẻ kích động, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sùng bái.
Hồi nãy, Mục phủ dốc hết sức lực nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống lại cao thủ nhà họ Khương mà thôi, kết quả Dương Thanh vừa tỉnh lại thì đã giết hết họ bằng sức của mình anh rồi.
Nét mặt Khương Nham lập tức cứng đờ, ông ta biết lần này ông ta xong rồi, xong hẳn.
Cho dù ông ta còn sống và quay về nhà họ Khương, cao thủ mà ông ta dẫn đi cũng đã chết hết, ông ta biết ăn nói với nhà họ Khương thế nào bây giờ?
Dương Thanh bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nhìn chằm chằm vào ống tay áo bên phải rỗng tuếch của ông ta, áy náy nói: “Tiền bối Ảnh Tử, ông đi giúp Mục thành chủ đi, cứ để tôi đối phó với ông ta cho!”
Kiếm khách Ảnh Tử thoáng sững sờ rồi nói: “Đó là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sở hữu linh kiếm, có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nguy hiểm lắm đấy”.
Dương Thanh nói: “Ông ta đã bị thương nặng, có lẽ còn không bằng cả Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ. Tình hình bên phía Mục thành chủ rất cấp bách, không thể chần chừ, ông mau đi đi!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nhìn quanh rồi nói với cao thủ còn sống của Mục phủ: “Nếu tôi chết, Dương Thanh chính là chủ Mục phủ!”
Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ mặt phức tạp: “Cố gắng sống nhé!”
Dương Thanh chưa đáp, ông ta đã rời đi.
Dương Thanh cũng cảm thấy hết sức phức tạp, lần này tới Mục phủ, ban đầu anh chỉ định lợi dụng họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, không ngờ lại mang phiền phức lớn đến cho Mục phủ như thế.
Tuy Mục phủ cũng định lợi dụng anh, nhưng cho dù thế nào, lần này, sự hy sinh của Mục phủ vì anh cũng vô cùng to lớn.
Mục phủ không phải một gia tộc, mà do rất nhiều gia tộc tạo thành, thế nên cũng không mang tính kế thừa. Bất cứ ai gia nhập Mục phủ cũng có tư cách trở thành chủ nhân mới của Mục phủ.
Thế nên trước khi rời đi, kiếm khách Ảnh Tử mới dặn cao thủ của Mục phủ rằng nếu ông ta chết, Dương Thanh chính là chủ của Mục phủ.
Dương Thanh nhìn về phía Khương Nham, Khương Nham cũng đang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Dương Thanh chợt hỏi: “Sao các người lại muốn tôi đến nhà họ Khương?”
Đây mới là vấn đề khiến anh quan tâm nhất.
Trước đó, tuy anh hôn mê nhưng vẫn nắm rõ những chuyện xảy ra ở Mục phủ. Anh không biết gia tộc Cổ Võ họ Khương, nhưng nhà họ Khương lại muốn đưa anh tới đó, khiến anh rất khó hiểu.
Khương Nham cười lạnh: “Cậu nghĩ cậu là đối thủ của tôi thật ư? Cho dù tôi bị thương nặng thì vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cậu mới đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, giết tôi kiểu gì chứ?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Nếu ông không nói, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết ông!”
Anh không muốn nói nhiều, cảnh giới của Khương Nham hơn anh quá nhiều, một khi cho ông ta thời gian hồi phục, ông ta có thể dễ dàng giết chết anh.
Khương Nham biết không thể kéo dài thời gian nên không giấu giếm nữa, lấy một viên thuốc màu đỏ ra định uống.
Đúng lúc ông ta lấy thuốc ra, một mũi tên nước bỗng bắn tới.
“Bụp!”
Mũi tên đó đánh nát viên thuốc.
Mặt Khương Nham lập tức tái nhợt, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chán sống rồi!”
Viên thuốc kia là hy vọng cuối cùng của ông ta, có thể khôi phục 80% thực lực của ông ta trong nháy mắt. Đừng nói là 80%, chỉ cần khôi phục một nửa thực lực thôi cũng đủ để ông ta giết Dương Thanh rồi, nhưng bây giờ nó đã bị Dương Thanh đánh nát.
Dương Thanh không quan tâm đến Khương Nham, chợt nhắm mắt lại. Ngay sau đó, trên vùng trời Mục phủ lại xuất hiện vô số thanh kiếm bằng nước, đều chỉ vào Khương Nham.
Nhưng việc vận dụng mưa kiếm cũng khiến anh tiêu hao rất nhiều, trán anh đã đẫm mồ hôi, dùng mưa kiếm hai lần đã là cực hạn của anh rồi.
Khương Nham nhìn mưa kiếm trên đầu mình với vẻ kiêng dè, ông ta có thể cảm nhận được mưa kiếm mà Dương Thanh thi triển lần này mạnh hơn lần trước.
“Kiếm đến!”
Dương Thanh bỗng mở đôi mắt đỏ ngầu ra, hét lớn.
Mưa kiếm trên bầu trời ập thẳng tới chỗ Khương Nham.