Rõ ràng là Diệp Mạn muốn đào tạo Tần Thanh Tâm làm người kế vị, mặc dù ông ta có ý kiến về vị trí chủ nhà họ Diệp, nhưng cũng không dám không nghe theo mệnh lệnh của Diệp Mạn.
“Rất nhiều lãnh đạo cấp cao của chúng ta đều đang đợi ở tập đoàn Mamba Đỏ để chào đón cô ta, vậy mà cô ta vẫn đến muộn như vậy. Rõ ràng là cô ta không coi chúng ta ra gì mà!”
Diệp Thương lạnh lùng nói: “Vì chào đón cô ta mà bao nhiêu người đang bận ngập đầu như chúng ta cứ phải chờ đợi ở đây, lẽ nào như thế còn không được coi là cuộc họp quan trọng hay sao?”
“Tôi đề nghị Tần Thanh Tâm phải từ chức! Nếu ai đồng ý thì giơ tay!”
Diệp Thương vừa dứt lời liền giơ luôn tay phải lên.
Nhìn thấy ông ta giơ tay, những lãnh đạo cấp cao xung quanh bàn họp, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, ngay sau đó đã có người giơ tay phải lên.
Mặc dù Diệp Hoa và Diệp Thương đều là con cháu dòng chính nhà họ Diệp, còn Diệp Hoa là người của Diệp Mạn, nhưng hiện tại Diệp Mạn vẫn đang nằm trong bệnh viện, không ai có thể đảm bảo rằng lúc này Diệp Thương không thể lên kế nhiệm vị trí.
Vì vậy, bây giờ là cơ hội để họ sắp xếp lại đội ngũ.
Một khi chọn đúng đội, đó chính là vinh quang và sự giàu có, còn một khi chọn sai, đó chính là vực thẳm.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty thực sự lo lắng không yên.
Ngay sau đó, một nửa lãnh đạo cấp cao trong phòng họp đã giơ tay.
Diệp Thương nhìn Diệp Hoa cười khẩy nói: “Diệp Hoa, ông đã nhìn thấy chưa? Hơn nửa số người đã đồng ý việc bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của Tần Thanh Tâm, bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”
“Xin lỗi tôi đến muộn!”
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xông vào phòng họp.
Người vừa đến không phải ai khác, mà chính là Tần Thanh Tâm.
Cô không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vừa vào phòng họp liền thấy rất nhiều người đang giơ tay.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Tần Thanh Tâm nghi hoặc hỏi.
“Cô đã bị đuổi việc, giờ có thể rời đi được rồi!”
Diệp Thương đứng lên, lạnh lùng nói với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm chợt ngẩn ra, vừa mới ngày đầu tiên cô đến Mamba Đỏ thì đã bị đuổi việc?
Tuy nhiên, cô được Diệp Mạn tìm đến để tạm thời thay thế vị trí tổng giám đốc, Diệp Mạn mới là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, sao cô có thể bị sa thải được chứ?
Trong lúc Tần Thanh Tâm còn đang thắc mắc thì Diệp Hoa tức giận nói: “Diệp Thương, tập đoàn Mambo Đỏ là tài sản riêng của chủ nhà họ Diệp, chủ gia tộc đã sắp xếp cho sếp Tần đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc. Ngoài bà ấy ra thì không có ai đủ tư cách đuổi việc cô ấy! ”
Diệp Thương cười khẩy: “Thế nào gọi là tài sản cá nhân thuộc về gia tộc? Nếu như không có gia tộc, Mamba Đỏ sao có thể phát triển được đến quy mô như ngày hôm nay?”
“Tôi đề nghị chia lại cổ phần của tập đoàn Mambo Đỏ, như vậy mới phù hợp với lợi ích của gia tộc”.
“Nếu không, dựa vào thân phận là chủ gia tộc họ Diệp, bà ta chỉ có thể mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa cho tập đoàn Mambo Đỏ. Chỉ cần bà ta còn là chủ gia tộc thì Mambo Đỏ chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của tất cả mọi người trong nhà họ Diệp”.
Nghe Diệp Thương nói vậy, con cháu dòng chính của nhà họ Diệp lúc trước vẫn đứng bên cạnh Diệp Hoa lúc này trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam.
Giá trị thị trường của Mambo Đỏ hiện đang là hàng trăm tỷ tệ, nếu tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Diệp có thể cùng sở hữu sản nghiệp hàng trăm tỷ tệ này thì trung bình mỗi người đều có thể sở hữu mấy trăm triệu tệ.
Đối với họ, đây rõ ràng là một khoản phát tài ngoài mong đợi mà.
“Bốp!”
Diệp Hoa đột nhiên nổi giận, ông ta đập bàn họp đứng lên, tức giận chỉ vào Diệp Thương: “Đồ khốn kiếp đê tiện vô liêm sỉ, ông thật sự cho rằng chủ gia tộc còn chưa xuất viện thì có thể muốn làm gì thì làm ở nhà họ Diệp sao?”
Diệp Thương lại rất bình tĩnh, ông ta ngồi ở vị trí của mình, nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoa và nói: “Đừng lôi chủ gia tộc ra đây để chèn ép tôi, nhà họ Diệp là của tất cả mọi người nhà họ Diệp, không phải nhà họ Diệp của chủ gia tộc”.
“Tôi làm như vậy cũng chính là vì cả nhà họ Diệp. Chỉ khi để mọi người nhận được cổ phần của Mambo Đỏ, mọi người mới có thể coi Mambo Đỏ như tài sản của mình và đối đãi với nó một cách nghiêm túc”.
“Dù sao thì Mambo Đỏ có thể có quy mô như hiện tại đều là nhờ vào nền tảng của nhà họ Diệp, bây giờ là lúc mang lợi ích có được từ nhà họ Diệp trả lại cho dòng chính của nhà họ Diệp rồi”.
Khi Diệp Thương nói ra những lời này, ánh mắt của rất nhiều người đột nhiên trở nên sáng rực.
Mãi đến tận giờ phút này, Tần Thanh Tâm mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Sự vắng mặt của Diệp Mạn khiến nhà họ Diệp bị chia thành hai phe, may mà một trong hai phe vẫn ủng hộ Diệp Mạn.