Nhân Vương gật đầu: “Đúng thật, trừ người ở nơi đó ra, sao lại xuất hiện huyết mạch có thể kìm hãm huyết mạch của ba chúng ta chứ”.
Trong lúc ba cao thủ hàng đầu trò chuyện, Dương Thanh đã bắt đầu hấp thu tinh huyết của Nhân Vương.
Cơn đau dữ dội khiến Dương Thanh sống không bằng chết.
Anh thấy cơ thể anh như bị thiêu đốt, huyết mạch anh đang cháy từ trong ra ngoài.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn chưa cải tạo xương cốt xong, vẫn chìm trong đau đớn.
Trong lúc Dương Thanh đang cải tạo xương cốt, ở dinh thự Vân Phong tại Yến Đô, Chiêu Châu.
Tống Tả lo lắng nói: “Đã đi bao ngày rồi, sao cậu Thanh vẫn chưa về nhỉ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong biệt thự rộng lớn, trừ anh em nhà họ Tống, còn có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm, Hoài Lam và Phùng Giai Di.
Lúc này, mọi người đều có vẻ lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Anh Thanh đã nói chẳng mấy nữa sẽ về, chắc chắn sẽ không nuốt lời đâu, chúng ta cứ chờ thêm, không chừng tối nay, anh Thanh và anh Siêu sẽ về đấy”.
Tuy cô ta đang mỉm cười, nhưng ai cũng có thể nhận ra nụ cười của cô ta rất miễn cưỡng, rõ ràng là đang cố tình nói theo hướng tốt để an ủi mọi người.
Thật ra cô ta mới là người lo cho Dương Thanh nhất.
Đúng lúc này, khí thế khủng khiếp bỗng bao trùm lấy dinh thự Vân Phong.
Mọi người đều kinh hãi.
“Ai thế?”
Anh em nhà họ Tống đứng phắt dậy, hai người đều có vẻ nghiêm nghị.
Vì họ đã cảm nhận được người tới không có ý tốt, khí thế của đối phương vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng áp đảo họ, họ không thể cảm nhận được rốt cuộc đối phương có cấp bậc gì.
Hoài Lam và Phùng Giai Di cũng đứng dậy, họ cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu có kẻ địch mạnh thật, họ cũng sẽ tham gia chiến đấu.
Tuy Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm không phải người luyện võ, nhưng cũng đã cảm nhận được áp lực khiến người ta ngạt thở.
“Oe...”
Bé Tĩnh An đang ngủ say như cảm nhận được áp lực, lập tức òa khóc.
Ngải Lâm vội ôm chặt bé Tĩnh An.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trong phòng khách như bóng ma.
Những người đang có mặt trong phòng khách đều rất kinh hãi, vì họ không biết người này đã xuất hiện thế nào, đối phương như thuấn di vào đây.
Đối phương mặc trường bào màu xám, đi giày vải màu đen, đứng chắp tay trong phòng khách.
“Không biết tiền bối là ai? Tới đây có chuyện gì?”
Tống Tả cố kìm nén sự sợ hãi, hỏi.
Lão ta có thể cảm nhận được, chẳng những cảnh giới của đối phương cao mà tuổi cũng rất lớn.
Đối phương không thèm nhìn Tống Tả, chỉ nhìn mấy cô gái, chợt hỏi: “Ai là Phùng Tiểu Uyển?”
Nghe thấy lão già áo xám nói thế, mọi người đều thầm giật mình.
Không ngờ đối phương lại nhắm vào Phùng Tiểu Uyển, người khác không rõ tầm quan trọng của Phùng Tiểu Uyển, nhưng họ thì có, Phùng Tiểu Uyển là luyện đan sư duy nhất có thể luyện chế đan dược trên đời.
Từ thái độ của lão già áo xám, có thể đoán được, rất có thể lão ta tới từ giới Cổ Võ.
Cao thủ đến từ giới Cổ Võ hỏi về Phùng Tiểu Uyển, rõ ràng đã biết bí mật Phùng Tiểu Uyển là luyện đan sư rồi.
Phản ứng của mọi người đã cho thấy Phùng Tiểu Uyển là ai.
Lão già bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, híp mắt: “Cô chính là Phùng Tiểu Uyển à?”
Phùng Tiểu Uyển bị đối phương nhìn chằm chằm vào, cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Tiền bối tìm tôi có chuyện gì ạ?”
Lão già áo xám bỗng lấy một lọ sứ trắng ra, khi thấy đối phương lấy lọ sứ đó ra, mọi người trong phòng khách đều có vẻ lo lắng.
Bởi vì họ nhận ra lọ sứ trắng này, hơn nữa còn rất quen thuộc với nó, đây chính là loại lọ đặc biệt mà Phùng Tiểu Uyển dùng để đựng đan dược, lão già áo xám cầm lọ sứ trắng mà Phùng Tiểu Uyển đựng đan dược, điều đó đã cho thấy vấn đề.
Lão già áo xám hỏi: “Đan dược trong lọ này là do cô luyện chế à?”
Phùng Tiểu Uyển lập tức căng thẳng, vội nói: “Đây là do ông nội tôi luyện chế, ông ấy để lại cho tôi”.
“Ha ha!”
Lão già áo xám cười lạnh, nói tiếp: “Cô nhóc, đừng hòng lừa tôi, ông cô đã chết hơn một năm, thời gian mà viên đan dược này được luyện chế thành công lại không quá một tháng, giờ cô lại bảo tôi đan dược này là do ông cô để lại cho cô à?”
Phùng Tiểu Uyển lập tức sững sờ, không ngờ đối phương còn biết cả chuyện ông nội cô ta đã qua đời hơn một năm.
Quả nhiên đối phương đã chuẩn bị trước khi đến.
“Cô nhóc, tốt nhất cô nên thành thật khai báo, rốt cuộc đan dược này có phải do cô luyện chế không? Nếu dám lừa tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Lão già áo xám nói rồi bỗng khoát tay.
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ bỗng xuất hiện, lao về phía anh em nhà họ Tống, tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai người hộc máu, bay ra xa.
Điều khiến người ta khiếp sợ chính là lão già áo xám không hề chạm vào anh em nhà họ Tống, chỉ khoát tay thôi mà đã đánh trọng thương họ bằng khí kình.
“Ông Tống!”
Phùng Tiểu Uyển lập tức hô lên kinh hãi.
Phùng Giai Di và Hoài Lam đều có vẻ nghiêm nghị, chắn trước Ngải Lâm và bé Tĩnh An không có tu vi.
Sau khi đánh trọng thương anh em nhà họ Tống, lão già áo xám cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển: “Cô nhóc, sao rồi? Đã đồng ý nói cho tôi biết rốt cuộc đan dược này có phải do cô luyện chế không chưa?”
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào lão già áo xám: “Ông quá đáng rồi! Đan dược này có do tôi luyện chế không thì liên quan gì tới ông chứ? Ông dựa vào đâu để đánh người?”
Lão già áo xám hừ lạnh: “Chỉ là sâu kiến của giới thế tục, đừng nói là đánh, cho dù tôi giết các người, ai làm gì được tôi? Cho cô mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nếu vẫn không nói cho tôi biết đan dược này có phải do cô luyện chế không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết hết mọi người ở đây đâu!”
Trong lúc nhất thời, áp lực khổng lồ bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
Đám người trong phòng khách đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, không sao thở nổi.
Bé Tĩnh An cũng òa khóc, cho dù Ngải Lâm dỗ kiểu gì cũng không nín.
Phùng Tiểu Uyển vô cùng lo lắng, cô ta biết rõ nếu chuyện cô ta là luyện đan sư lộ ra thì sẽ mang lại phiền phức lớn đến mức nào, nhưng nếu không nói, liệu lão già áo xám có giết hết mọi người không?
“Hết giờ rồi, cô nghĩ kỹ chưa?”
Mười giây ngắn ngủi nhanh chóng trôi đi, lão già áo xám chợt nói.
Lão ta nói rồi bỗng nhìn về phía bé Tĩnh An.
Ngải Lâm lập tức căng thẳng ôm chặt lấy bé Tĩnh An.
“Nếu cô không nói cho tôi, tôi sẽ ra tay với thằng nhóc này trước”.
Lão già áo xám chợt nói.
Sau khi dứt lời, lão ta đã xuất hiện bên cạnh Ngải Lâm, Ngải Lâm chỉ thấy tay mình bỗng mất sức, ngay sau đó, bé Tĩnh An trong lòng cô ấy đã xuất hiện trên tay lão già áo xám.
“Con ơi!”
Ngải Lâm lập tức hô lên đau đớn, bật khóc: “Mau trả con cho tôi!”