Giờ Aoki Yamato dẫn người đi rồi, lão ta lại bắt đầu nhắm đến chức minh chủ Võ Minh.
Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông còn cần mặt mũi không thế? Loại tiểu nhân hèn hạ chỉ muốn mình sống sót khi gặp nguy hiểm như ông cũng đòi làm minh chủ Võ Minh à? Tôi là người phản đối đầu tiên!”
Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: “Nếu ông không đồng ý thì tới đi, tôi cũng muốn xem xem ông tài giỏi đến đâu mà dám hống hách trước mặt tôi đấy”.
Đỗ Trọng tức giận nói: “Được, vậy để tôi xem xem, Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong và Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ chênh nhau nhiều đến mức nào!”
Ông ta nói rồi bỗng giậm mạnh chân, lao tới chỗ Bách Lý Trường Không nhanh như chớp.
Dương Thanh đứng lẫn vào đám người, nhìn Đỗ Trọng lao tới chỗ Bách Lý Trường Không, thầm gật đầu.
Ban đầu, tuy anh có xích mích nhỏ với người của Võ Minh, nhưng bây giờ xem ra, không phải ai cũng trơ tráo như Bách Lý Trường Không, vẫn có người trung nghĩa.
Trong nháy mắt, Đỗ Trọng đã xông tới trước mặt Bách Lý Trường Không, bỗng giơ tay đấm vào ngực lão ta.
“Hừ!”
Bách Lý Trường Không hừ lạnh, đang định ra tay.
“Rắc!”
Lão ta còn chưa kịp ra tay, cổ tay bỗng nhói đau, không sao giơ nắm đấm lên được.
“Rầm!”
Đỗ Trọng đấm mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không, một tiếng động lớn vang lên, Bách Lý Trường Không lùi về sau năm, sáu bước.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng kinh ngạc.
Ông ta biết rõ mình và Bách Lý Trường Không chênh nhau nhiều đến mức nào, ông ta không thể là đối thủ của Bách Lý Trường Không, chỉ không ưa Bách Lý Trường Không nên mới ra tay.
Ông ta không ngờ mình đánh trúng Bách Lý Trường Không thật.
Bách Lý Trường Không bị Đỗ Trọng đẩy lùi năm, sáu bước, sắc mặt u ám tới cực điểm.
Lúc này trong đám người, Dương Thanh hơi nhếch môi, còn cầm một chén trà, nhẹ nhàng lắc lư, nước trà trong chén không ngừng dập dờn.
Hồi nãy anh đã ra tay.
Anh tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy, hồi nãy anh đã biến nước trà thành một giọt nước lớn bằng sức mạnh nguyên tố Thủy rồi đánh mạnh vào tay Bách Lý Trường Không.
Cho dù Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong thì cũng không ngờ thứ vừa khiến cổ tay mình bị thương lại là một giọt nước.
“Bách Lý Trường Không, chẳng phải ông là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong à? Chẳng lẽ ông chỉ có chút thực lực ấy thôi hả?”
Sau khi đẩy lùi Bách Lý Trường Không, Đỗ Trọng tự tin hẳn, lập tức ngạo nghễ nhìn Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không bị chọc giận, cắn răng: “Ông chán sống rồi!”
Lão ta nói rồi chủ động phóng về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng không dám khinh thường, vội dốc hết sức nghênh chiến.
“Đỗ Trọng xong rồi, ông ta đã hoàn toàn chọc giận Bách Lý Trường Không, dù sao Bách Lý Trường Không cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Đỗ Trọng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, không thể đánh lại được”.
“Rõ ràng Bách Lý Trường Không đang định nghiêm túc, có lẽ sẽ biết thắng thua ngay, nếu Đỗ Trọng thua, trong số chúng ta không có ai là đối thủ của Bách Lý Trường Không hết”.
“Để người như Bách Lý Trường Không làm minh chủ Võ Minh, tôi không cam lòng!”
...
Thấy hai người sắp va vào nhau, đám người bàn tán ầm ĩ, không ai coi trọng Đỗ Trọng.
Bách Lý Trường Không quá mạnh, phần thắng của Đỗ Trọng rất thấp, gần như bằng không.
“Chết đi cho tôi!”
Trong nháy mắt, hai người lại xông tới trước mặt nhau, Bách Lý Trường Không tức giận quát, bỗng đấm về phía tim Đỗ Trọng.
Nếu đòn này trúng tim Đỗ Trọng thật, có lẽ trái tim Đỗ Trọng sẽ vỡ nát, mất mạng ngay.
“Đỗ Trọng, cẩn thận!”
Có người hô lên kinh hãi, vô cùng lo lắng.
Đỗ Trọng cũng nhận thức được nguy hiểm, định lùi ra sau nhưng đã muộn, bây giờ hai người đã xông tới gần nhau, không còn đường lùi nữa.
Ông ta cũng không ngờ tên khốn Bách Lý Trường Không này lại định dồn ông ta vào chỗ chết ngay khi vừa ra tay.
Nếu nắm đấm này đánh trúng tim ông ta, ông ta chỉ còn con đường chết.
Nhưng bây giờ, ông ta không quan tâm được nhiều nữa, cũng không thu nắm đấm lại được, chỉ có thể dốc toàn lực, đấm mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không.
“Rầm!”
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ lại xảy ra.
Nắm đấm của Đỗ Trọng lại giáng mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không, Bách Lý Trường Không lại lùi năm, sáu bước.
Bách Lý Trường Không còn không chạm được vào người Đỗ Trọng.
Sắc mặt Bách Lý Trường Không hơi tái, tuy cảnh giới của lão ta cao hơn Đỗ Trọng, nhưng chỉ hơn một cảnh giới thôi, bị Đỗ Trọng đánh mạnh vào một chỗ hai lần, lão ta cũng hơi không chịu nổi.
Nhưng lão ta không sao hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên, khi sắp đánh trúng Đỗ Trọng, cổ tay lão ta bị thứ gì đó đánh trúng, sau đó lập tức mất khả năng hành động, bị Đỗ Trọng đấm vào người.
Lần này cũng không khác gì, lão ta đã vung nắm đấm lên, dốc toàn lực, sắp đánh trúng tim Đỗ Trọng, cổ tay lại bị trúng gì đấy.
Cao thủ so đấu, có thể biết thắng thua trong nháy mắt.
Việc cổ tay bị đánh trúng đã ảnh hưởng lớn tới đòn tấn công của lão ta, nên Đỗ Trọng mới có cơ hội đánh trúng lão ta.
Bách Lý Trường Không cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hơi nghi ngờ tay mình có vấn đề, bằng không tại sao lão ta lại cảm thấy cổ tay bị đánh trúng hai lần liên tiếp chứ?
Đỗ Trọng đẩy lùi Bách Lý Trường Không hai lần, tuy cũng rất kinh ngạc nhưng đã bị niềm vui khi chiến thắng làm choáng váng, ông ta nói lớn: “Thì ra ông cũng chỉ được cái mác, tuy có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong nhưng thật ra chỉ là kẻ vô dụng, nhận thêm một đấm của tôi đi!”
Đỗ Trọng nói rồi lại phóng tới chỗ Bách Lý Trường Không.
Trong mắt Bách Lý Trường Không lóe lên vẻ tàn nhẫn, tràn ngập sát khí mãnh liệt, lão ta hơi nhích chân, nghênh chiến.
Lần này lão ta không tấn công bằng nắm đấm nữa, khi cách Đỗ Trọng có hai, ba mét, lão ta giơ chân đạp vào đầu Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng thầm hoảng hốt nhưng cũng không lùi bước, đấm một phát.
“Rầm!”
Cảnh tượng khiến người ta khiếp ợ lại xảy ra, khi sắp đá trúng đầu Đỗ Trọng, chân Bách Lý Trường Không bỗng đổi hướng.
Chỉ trong nháy mắt, đòn tấn công của Đỗ Trọng lại giáng trúng người Bách Lý Trường Không.
Lần này Bách Lý Trường Không hộc máu, bay ra xa.