Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Hà, Dương Thanh cười nói: “Đúng là người của tài phiệt đã tới, nhưng không sao, họ không dám làm gì đâu”.
Không thể không thừa nhận, vóc dáng và nhan sắc của Hạ Hà đều thuộc loại xuất sắc hơn người, chẳng biết Lạc Bân đã mua bộ đồ này ở đâu, rất hợp với cô ta.
Thấy dáng vẻ ung dung của Dương Thanh, Hạ Hà bớt lo hẳn, cô ta biết nếu gặp nguy hiểm, Dương Thanh sẽ không để cô ta đối mặt cùng.
Từng giây từng phút trôi đi, thời hạn mười phút mà Dương Thanh cho sắp hết, đúng lúc này, Lạc Bân gõ cửa, bước vào, nhìn Hạ Hà với vẻ hơi kinh ngạc rồi quay sang Dương Thanh: “Chủ tịch, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã chuyển 12 tỷ tiền chuộc vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh ạ”.
Dương Thanh gật đầu, nói: “Nếu đã nhận được tiền chuộc thì bảo họ cút đi!”
“Vâng!”
Lạc Bân tuân lệnh rời đi.
Trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Hạ Hà, Hạ Hà kinh ngạc nhìn Dương Thanh: “Tiền chuộc gì thế?”
Dương Thanh cười nói: “Hồi nãy tôi đã nhốt tất cả thanh niên của tài phiệt nước Dương trong phòng riêng kia ở đây, sau đó gọi bề trên của họ tới đón, mỗi người cần một tỷ tiền chuộc”.
Câu nói hời hợt này của anh lập tức khiến Hạ Hà sững sờ.
Cô ta kinh ngạc nói: “Anh bảo là... mỗi người một tỷ ư?”
Dương Thanh gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh trầm giọng nói: “Họ dám động đến người bên cạnh tôi, chỉ bắt họ bỏ ra 12 tỷ để rời đi đã là nhân từ lắm rồi”.
Hạ Hà không sao bình tĩnh nổi, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp, vì Dương Thanh vừa nói cô ta là người của Dương Thanh.
Rõ ràng Dương Thanh đang nói Hạ Hà là bạn mình, nhưng khi đến tai Hạ Hà thì lại thành cô ta là người phụ nữ của anh.
Bên ngoài nhanh chóng im ắng như trước, người của tài phiệt rời đi hết, Lạc Bân chào Dương Thanh rồi cũng đi.
Sau chuyện vừa xảy ra, hai người cũng không còn hứng thú ở đây nữa, Dương Thanh đưa Hạ Hà đến đoàn làm phim.
Vừa tới đoàn làm phim, người đại diện của Hạ Hà vội chạy tới, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về rồi, nếu không về, bên thương hiệu sắp kiện chúng ta vì vi phạm hợp đồng rồi đấy, cô mau vào quay quảng cáo cho bên đó với tôi đi”.
Giờ Dương Thanh mới biết Hạ Hà không rảnh, thì ra cô ta đang quay quảng cáo mà lại chạy đi ăn cơm với anh.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh với vẻ hơi lúng túng, mỉm cười rồi nói: “Cứ quyết định thế nhé, hẹn anh chín giờ sáng mai!”
Dương Thanh gật đầu, mỉm cười: “Được!”
Xem như đã quyết định chuyện quảng bá, ngày mai sau khi Hạ Hà quay quảng cáo xong, bên Lạc Bân sẽ bắt đầu hành động, đầu tiên là đẩy thương hiệu Trú Nhan Sương ra thị trường, rồi chờ ba ngày nữa, để tài phiệt nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, Dương Thanh giành được quán quân là có thể khiến thương hiệu Trú Nhan Sương này nổi tiếng trên toàn thế giới rồi.
Chuyện tài phiệt nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu đã lan khắp thế giới, bây giờ có rất nhiều người đang chú ý đến Yến Đô.
Rất nhiều người nước ngoài đã tới Yến Đô, chờ trận chiến giữa hai bên.
Bây giờ, hầu hết khách sạn ở Yến Đô đã được đặt trước, thậm chí ngay cả khách sạn ở mấy thành phố lân cận cũng kín phòng.
Dương Thanh đang định rời đi, bỗng thấy hình như bên Hạ Hà có cãi vã.
Người đại diện của Hạ Hà đang chắn trước cô ta.
Dương Thanh nhíu mày, anh đã nghe thấy có người đang mắng Hạ Hà.
“Con ranh này, cô tưởng mình hơi nổi tiếng là có thể lên mặt với tập đoàn Thuận Thiên chúng tôi chắc? Cô có biết đằng sau tập đoàn Thuận Thiên là gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt lớn nước Dương không hả?”
Một người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt Hạ Hà, chửi ầm lên, thái độ vô cùng hống hách. Bà ta tức giận nói: “Quỳ xuống xin lỗi ngay, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với cô đấy!”
Người đại diện của Hạ Hà vẫn đang thuyết phục: “Sếp Phó, rất xin lỗi, Hạ Hà có việc gấp nên mới vội vã rời đi”.
Sếp Phó cười lạnh: “Nghệ sĩ như cô ta có việc gấp gì chứ? Chẳng lẽ vội đi ngủ với đàn ông để lấy tiền à?”
“Bà im miệng lại!”
Hạ Hà vô cùng tức giận, mắt đỏ hoe: “Tôi vốn không định quảng bá cho tập đoàn Thuận Thiên các người, các người uy hiếp chị Hồng nên tôi mới phải nhận quảng bá”.
“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên là doanh nghiệp mà tài phiệt nước Dương nắm cổ phần, tôi ghét người nước Dương nhất, nếu các người không dùng thủ đoạn hèn hạ, có chết tôi cũng không quảng bá cho doanh nghiệp của người nước Dương đâu”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía người đại diện: “Chị Hồng, chúng ta không nhận quảng bá nữa, trong khoảng thời gian này, chị đi với em đi, bạn em rất lợi hại, không sợ người của tài phiệt nước Dương”.
Nếu là trước kia, chắc chắn Hạ Hà sẽ thỏa hiệp, nhưng hồi nãy ở khách sạn Bắc Viên Hương, sau khi chứng kiến sự lợi hại của Dương Thanh, cô ta không sợ hãi nữa.
Hồi nãy, ba tài phiệt lớn nước Dương phải đưa cho Dương Thanh 12 tỷ thì mới đón được thanh niên của tài phiệt nước Dương đi.
Chị Hồng cuống cả lên, vội nói: “Hạ Hà, em đừng nói gì nữa, cứ để chị xử lý chuyện này đi”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía sếp Phó: “Sếp Phó, bà rộng lượng, đừng so đo với chúng tôi làm gì, lần này chúng tôi sai, chúng tôi sẽ giảm cho bà 50% trong lần quảng bá này, bà thấy được chứ?”
“Cút!”
Sếp Phó đẩy chị Hồng ra, đi về phía Hạ Hà.
“Con ranh này, dám sỉ nhục tài phiệt nước Dương vĩ đại, để xem tôi có vả nát miệng cô không!”
Sếp Phó nói rồi giơ tay, tát mạnh vào mặt Hạ Hà.
“Bốp!”
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, sếp Phó còn chưa chạm vào mặt Hạ Hà, Hạ Hà đã tát cho bà ta một phát.
Tiếng bạt tai vô cùng rõ, nửa mặt bên trái của sếp Phó lập tức đỏ lên.
Dương Thanh đang định nhúng tay đứng trong đám người, mỉm cười nhìn Hạ Hà.
Nếu Hạ Hà quá dịu dàng yếu đuối thì rất dễ bị người ta ức hiếp.
Nếu là phụ nữ bình thường thì đã dựa vào thân phận của anh để vươn lên trong ngành giải trí từ lâu rồi, nhưng Hạ Hà chưa bao giờ vận dụng quan hệ với Dương Thanh.
Cái tát vào mặt sếp Phó của Hạ Hà khiến mọi người sững sờ, Hạ Hà tức giận nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nhận quảng cáo nào có liên quan đến nước Dương nữa!”
Sếp Phó nhìn Hạ Hà với vẻ không dám tin, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Con oắt này, mày dám đánh tao?”
“Vệ sĩ, bắt nó lại cho tôi!”
Bà ta vừa dứt lời, hai vệ sĩ lập tức bước đến, tóm lấy tay Hạ Hà.
Hạ Hà không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào sếp Phó, nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù bà đánh chết tôi thì tôi cũng không cúi đầu trước chó nước Dương đâu!”
Chị Hồng thấy thế thì cuống cả lên, vội cầu khẩn: “Sếp Phó, xin bà rộng lượng, đừng chấp nhặt với Hạ Hà, tôi xin cam đoan với bà, sau khi quay về, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ cô ấy tử tế”.
“Cút đi!”
Sếp Phó tát chị Hồng rồi bước đến trước mặt Hạ Hà, giận dữ nói: “Dám tát Phó Thanh Mai tao à, tao sẽ cho mày nát mặt!”
Bà ta nói rồi lấy một con dao nhỏ ra.