“Chẳng hạn như khi cậu biết về giới Cổ Võ trước đó ấy? Chỉ khi thực lực của cậu đạt tới mức độ nhất định thì mới biết tới giới Cổ Võ đúng không?”
“Trước khi tiếp xúc với võ đạo, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu có thực lực như bây giờ nhỉ? Mà chắc cậu cũng không biết đúng không?”
“Rất nhiều thứ vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều cậu quá yếu, không tiếp xúc đến cấp bậc đó thôi, cậu phải không ngừng mạnh lên thì mới biết nhiều bí mật hơn được”.
“Ở Thượng Giới giới Cổ Võ, từng có rất nhiều cao thủ hàng đầu bỗng dưng biến mất, có người đoán họ đã chết, cũng có người đoán họ vẫn sống nhưng đã ở ẩn, hoặc họ đã rời khỏi thế giới này cũng không chừng?”
Dương Thanh lập tức im lặng, mãi vẫn chưa hết rung động.
Đúng là anh từng nghĩ một ngày nào đó, khi đứng trên đỉnh Thượng Giới giới Cổ Võ, anh sẽ có thể nhìn xuống thế giới này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc vẫn còn nơi cao hơn Thượng Giới giới Cổ Võ.
Đúng như Ma Thần nói, rất nhiều thứ vẫn luôn tồn tại, chỉ là bạn quá yếu, không có tư cách tiếp xúc với cấp bậc này nên mới cho rằng chuyện này không xảy ra, không tồn tại.
Chẳng hạn như trong lịch sử loài người, từng có rất nhiều truyền thuyết, nhưng những truyền thuyết này đều thuộc về quá khứ, giờ ai chứng minh được những truyền thuyết đó không tồn tại đây?
Hay nên nói, những người trong truyền thuyết đó đã rời khỏi thế giới này rồi?
Ai mà biết được chứ?
“Còn về việc ta đã mượn cơ thể cậu để tung một đòn rất mạnh bằng Thiên Tử Kiếm, đòn đánh đó vẫn chưa xé rách kết giới, chỉ kích thích kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và thế giới này một chút thôi”.
Ma Thần tiếp tục giải thích, vừa quan sát Dương Thanh vừa nói: “Kết giới này được sắp đặt bằng số lượng linh thạch trung phẩm khổng lồ, thậm chí là linh thạch thượng phẩm, ta chỉ kích thích một chút mà đã kết giới đã phóng ra rất nhiều linh khí”.
“Nhưng thế giới mới rất lớn, chút linh khí ấy không thể tăng nồng độ linh khí trên toàn thế giới, chỉ giúp nồng độ linh khí ở Trung Châu tăng lên một chút thôi”.
“Có lẽ không tới mấy ngày, số linh khí này sẽ tản ra khắp các nơi trên thế giới”.
Dương Thanh khẽ gật đầu, sau khi nghe Ma Thần nói xong, anh bỗng thấy suy nghĩ của mình thông thoáng hẳn, như vừa giác ngộ.
Cùng lúc đó, thiên uy khủng khiếp hội tụ trên đầu anh.
Dương Thanh chìm vào trạng thái giác ngộ nào đó, ngồi xếp bằng, không nhúc nhích, linh khí xung quanh điên cuồng tràn vào người anh.
“Ồ?”
Ma Thần kinh ngạc, lập tức rời khỏi người Dương Thanh dưới dạng linh hồn, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Đúng là yêu nghiệt, không ngờ cậu ta có thể tiến vào trạng thái đạo thể mà ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong cũng hâm mộ”.
“Nó được gọi là trạng thái đạo thể vì khi ở trong trạng thái này, cơ thể sẽ hòa làm một với trời đất, có thể cảm nhận thế giới này rõ hơn”.
“Nếu đột phá trong trạng thái này, cậu ta sẽ nhận được lợi ích rất lớn”.
Ma Thần lẩm bẩm, sau khi dứt lời, lão ta bỗng vừa đi vừa ngừng quanh người Dương Thanh, cuối cùng giậm mạnh chân, cùng lúc đó, mấy luồng sáng trắng phóng lên trời.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng tan biến.
“Mình đã bày trận pháp che giấu Cửu Thiên Thần ở đây, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong cũng sẽ không phát hiện có người đang vượt thiên kiếp ở chỗ này”.
Ma Thần ngẩng đầu nhìn thiên uy đáng sợ đang hội tụ trên bầu trời rồi nhìn sang Dương Thanh, trầm giọng nói: “Uy lực của thiên kiếp lần này cực kỳ đáng sợ, có thành công vượt qua không phải dựa vào cậu rồi”.