Hiện giờ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mấy chiếc rương kia.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước ra, cầm một bản danh mục quà tặng cất giọng đọc:
"Tiền tài như nước, tặng phố thương mại Thiên Hà tỉnh Nam Dương!"
"Răng long đầu bạc, tặng 99% cổ phần của tập đoàn Thành Hà tỉnh Giang Bình!"
...
"Muôn hồng nghìn tía một mảnh xanh rờn, tiền mặt cho lễ hỏi là một trăm tám mươi ba nghìn ba trăm!"
Bảy, tám mục lễ hỏi được đọc lên.
Bấy giờ, mọi người đều khiếp sợ tột độ.
Bởi, món quà nào cũng có giá trị cực cao, còn có vài sản nghiệp ở Yến Đô.
Hơn nữa, những sản nghiệp này đều liên quan đến lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Ngải. Nếu nhà họ Ngải nhận lễ hỏi này thì địa vị ở Yến Đô sẽ tăng mạnh.
Tổng cộng các mục của lễ hỏi có giá trị lên tới mấy tỉ!
Toàn bộ tài sản nhà họ Ngải chỉ khoảng chục tỉ, chỗ tài sản này đã bằng một phần ba gia sản nhà họ Ngải rồi.
Vậy mà chúng lại được tặng làm lễ hỏi.
Một thanh niên có thể thản nhiên tặng sản nghiệp trị giá mấy tỉ phải có nền tảng hùng hậu cỡ nào?
Đám đông không khỏi kinh hãi.
Ngải Minh Húc càng nghĩ càng thấy lạnh cả sống lưng.
Ông ta có thể khẳng định mình không thể đắc tội người trẻ tuổi trước mặt này.
"Không biết ông Ngải có hài lòng với phần lễ hỏi này không?"
Dương Thanh bình thản nhìn Ngải Minh Húc.
Ngải Minh Húc không nói gì, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Mã Siêu rất cảm động, anh ta không biết Dương Thanh đã chuẩn bị lễ hỏi hoành tráng như vậy giúp mình.
Hiện tại, anh ta chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận hết thảy, ngày sau sẽ cố gắng trả lại trăm nghìn lần ân tình ấy.
Ngải Minh Húc còn chưa biết phải nói gì, một bóng người già nua bỗng cất bước đi ra, toàn thân toát lên khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên.
"Người trẻ tuổi, nể tình cậu rất có thành ý, tôi có thể không so đo với cậu".
Lão ta bình tĩnh nhìn Dương Thanh, giọng điệu thay đổi: "Nhưng cậu giết người của nhà họ Vương, cậu phải cho nhà họ Vương một câu trả lời xác đáng!"
"Mặt khác, nếu nhà họ Ngải chúng tôi đã quyết định thông gia với nhà họ Vương thì cậu có đưa đến núi vàng núi bạc cũng ngăn cản được đám cưới này đâu".
Thoạt nghe có vẻ lão ta đang nói lí với Dương Thanh, nhưng thái độ lại cực kì hống hách.
Hiển nhiên, lão ta là bề trên nhà họ Ngải. Với phong cách ăn mặc của lão ta và thái độ cung kính của những người xung quanh, có lẽ đây chính là chủ nhà họ Ngải.
"Thưa bố!"
Ngải Minh Húc vội vàng bước tới, cung kính gọi một tiếng.
Quả nhiên, lão ta chính là chủ của nhà họ Ngải, Ngải Xuyên!
Bên cạnh Ngải Xuyên có một lão già tóc bạc. Lúc nhìn sang Dương Thanh, trong mắt lão tràn đầy sát khí mãnh liệt.
"Ông chủ Ngải, ý của ông là ông không muốn nhúng tay can thiệp vào ân oán giữa chúng tôi và nhà họ Vương, nhưng vẫn khăng khăng muốn gả Ngải Lâm vào nhà họ Vương?"
Dương Thanh nhìn thẳng vào Ngải Xuyên, hỏi.
Ngải Xuyên gật đầu: "Đúng thế!"
Thật đúng là một con cáo già, lời nói kín kẽ, không hề có chút sơ hở.
Lão ta không biết thân phận của Dương Thanh, nhưng với lễ hỏi Dương Thanh đưa ra có thể đoán được thân phận của anh không tầm thường.
Nhưng nhà họ Hoàng đứng sau lưng nhà họ Vương là một trong tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô, lão ta cũng không dám đắc tội.
Tuy như vậy có lẽ sẽ làm phật ý cả đôi bên, nhưng ít ra sẽ không khiến bên nào nổi giận thái quá.
Cứ đợi nhà họ Vương và Dương Thanh đấu với nhau, dù bên nào thắng lợi cuối cùng thì lão ta đều có cơ hội bàn lại.
"Vậy thì tôi xin cảm ơn ông chủ Ngải trước!", Dương Thanh cười nói.
Ngay sau đó, anh nhìn sang lão già đứng bên cạnh Ngải Xuyên, cất tiếng hỏi: "Vị này, hẳn là chủ nhà họ Vương nhỉ?"
Kẻ có tư cách sóng vai đi cạnh Ngải Xuyên ở đây trừ chủ nhà họ Vương thì còn có thể là ai?
"Nhãi ranh, không thể không thừa nhận lá gan của mày lớn đấy. Dám xông vào nhà họ Vương, còn giết cháu trai của tao, mày nghĩ nhà họ Vương dễ bắt nạt lắm à?"
Vương Hổ trợn trừng mắt, giọng nói vang như tiếng sấm, nổ ầm bên tai mọi người.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: "Bảo chủ của ông lăn ra đây cho tôi. Nhà họ Vương các người chưa có tư cách nói chuyện với tôi đâu!"
"Khốn kiếp, mày nói cái gì?", Vương Hổ nổi giận.
Các khách quý có mặt đều sợ ngây người.
Ai cũng biết thế lực chống lưng cho nhà họ Vương chính là nhà họ Hoàng, vậy mà Dương Thanh còn bảo với Vương Hổ gọi chủ của mình lăn ra đây.
Chẳng khác nào đang bảo người nhà họ Hoàng lăn ra đây!
- ---------------------------