Lúc này anh mới phát hiện ra, Thần Đan Tông mạnh giống hệt như trong truyền thuyết. Bên ngoài có rất nhiều cường giả bảo vệ, anh cũng che giấu khí tức mình đi, mới lén lút đến gần.
Cuối cùng, anh vòng một vòng lớn quanh Thần Đan Tông mà cũng không thấy được cơ hội để bước vào Thần Đan Tông. Hầu như mỗi ngõ ngách đều có cường giả âm thầm bảo vệ nó, đồng thời còn có vài trận pháp, khí phá mở nó sẽ lập tức thu hút cường giả đang ẩn mình ở nơi này.
Những cường giả kia có thực lực vô cùng mạnh, hầu như đều là cường giả Thiên Cảnh lục phẩm ở gần tông môn. Thậm chí, còn có khí tức của cường giả Thiên Cảnh lục phẩm hậu kỳ.
Chuyện này khiến Dương Thanh sợ hãi, thực lực của họ mạnh như thế này, xét khắp Trung giới giới Cổ Võ, họ cũng là những người đứng đầu. Nhưng trong Thần Đan Tông lúc này, họ chỉ là những hộ vệ.
Chuyện này chứng minh, trong Thần Đan Tông đã có cường giả Thiên Cảnh lục phẩm Đỉnh Phong canh giữ. Thậm chí chắc chắn không chỉ có một người.
Thần Đan Tông mạnh đến mức vượt qua cả tưởng tượng của anh rồi.
Anh nghĩ đến con gái mình có thể đang ở trong Thần Đan Tông – nơi được rất nhiều cường giả như thế bảo vệ này, anh thử rất nhiều lần mà vẫn không thể lặng yên tiến vào. Điều này, làm Dương Thanh cảm thấy không biết làm sao.
“Răng rắc!”
Hai mắt của Dương Thanh đỏ bừng, siết chặt nắm đấm hai tay khiến tiếng xương va chạm vang lên răng rắc.
“Xem ra chỉ có thể tham gia Thần Đan Tranh Bá lấy được thứ hạng cao trong top 6 mới có thể tiếp tục bước vào Thần Đan Tông tìm tung tích của Tiêu Tiêu rồi!”
Dương Thanh nghĩ thế, lập tức xoay người muốn rời đi.
Tình hình bấy giờ rất rõ ràng, dựa vào một mình anh không có cách nào tìm được Tiêu Tiêu. Dù tìm được đi chăng nữa, cũng không thể nào mang con bé về thành công được, mà lỡ anh không kiềm chế được mà ra tay đánh sẽ gây hại đến Tiêu Tiêu.
“Không ổn rồi!”
Nhưng khi anh vừa mới xoay người, đã cảm giác được nguy hiểm ập đến.
“Đứng lại!”
Đúng như dự tính, có một giọng nói lạnh như băng truyền từ sau lưng của anh đến.
Thoắt cái, lại có một trận bước chân rào rào kéo đến.
Dương Thanh đành phải dừng bước, nhìn ra phía sau. Đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu đen, gương mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn mình.
Anh mới phát hiện được, trong cơn giận, anh để lộ sơ hở, từ đó dẫn ra cường giả Thiên Cảnh lục phẩm hậu kỳ.
Sau lưng người đàn ông kia, còn có vài tên đệ tử Thần Đan tông nghe tiếng mà chạy đến đây. Ai cũng mặc trang phục giống nhau, trên quần áo đều có thêu hai chữ Thần Đan thật to tướng, biểu hiện rõ ràng về thân phận Thần Đan Tông của họ.
Người kia cầm trường kiếm nhìn Dương Thanh với ánh mắt đầy sát khí.
Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, khinh bỉ nói: “Tôi còn nghĩ có thứ gì đang lén lút bên ngoài, còn tưởng là chó hoang nữa đấy. Nào ngờ là một tên ăn trộm muốn lén trộm đan dược trong Thần Đan Tông!”
Dương Thanh bất ngờ một lúc, giờ mới kịp phản ứng lại. Thì ra bản thân bị người ta xem là kẻ đến trộm đan dược.
“Tôi đi đang ngang qua đây thôi!”
Dương Thanh lạnh lùng giải thích, nhân lúc bản thân bị hiểu lầm là ăn trộm, không có dẫn ra cường giả khác, anh muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
“Giờ muốn đi đã muộn!”
Người đàn ông kia cười lạnh, rồi nói tiếp: “Đã mấy năm rồi chưa ai dám đến trộm đan dược của Thần Đan Tông, mà những tên trộm kia đã mồ xanh cỏ, cỏ trên đó cũng cao hơn ba trượng từ lâu rồi!”
Người kia vừa dứt lời, xung quanh những người này nổi lên gió lớn lạnh lẽo, một luồng khí tức khủng khiếp bao phủ lấy Dương Thanh.
Bóng của người đàn ông kia hóa thành bóng đen, nhảy bật lên, đưa tay mang sát khí nồng đậm đập xuống đỉnh đầu của Dương Thanh.