Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh thầm chấn động, anh biết chắc Hoàng Tiến đã dùng thủ đoạn khác thường để mạnh lên, thông thường, những thủ đoạn có thể giúp thực lực tăng vọt này đều có tác dụng phụ cực lớn.

Nhưng Dương Thanh không ngờ tác dụng phụ của việc Hoàng Tiến mạnh lên lại ác đến thế, khiến ông ta mất hết võ công.

Đối với một cao thủ võ thuật, nhất là cao thủ đã đứng ở đỉnh cao như Hoàng Tiến, việc mất hết võ công còn đáng sợ hơn cả chết.

“Dương Thanh, ông có thể nhờ cháu một việc không?”

Miêu thành chủ chợt hỏi.

Dương Thanh thoáng sững sờ rồi đáp ngay: “Ông Miêu, ông nói quá rồi, có chuyện gì thì ông cứ dặn cháu là được, sao phải dùng đến chữ nhờ chứ?”

Lúc này Miêu thành chủ mới nói: “Ông muốn nhờ cháu tha mạng cho Hoàng Tiến, tuy cậu ta còn sống nhưng đã mất hết võ công, sau này sẽ không uy hiếp gì đến cháu nữa đâu”.

Dương Thanh cười khổ: “Không giấu gì ông, cháu không hề định giết Hoàng Tiến, tính ra, trước đó Hoàng Tiến có cơ hội giết cháu nhưng lại bỏ qua cho cháu, cháu vốn đã nợ ông ta một mạng rồi”.

“Nếu ông ta không gây sự, cháu cũng không đánh với ông ta, lần này, xem như ân oán giữa cháu và ông ta đã hoàn toàn kết thúc”.

Miêu thành chủ mỉm cười: “Thế là tốt rồi! Thật ra Hoàng Tiến cũng rất đáng thương, cậu ta là trẻ mồ côi, được sư phụ nuôi nấng từ nhỏ, hồi đó Lưu lão quái chính là người dạy võ công cho cậu ta nên quan hệ giữa họ rất tốt”.

“Chính vì trước đó cậu ta bỏ qua cho cháu nên cháu mới có cơ hội giết Lưu lão quái, việc này khiến cậu ta rất áy náy, thế nên dù không phải đối thủ của cháu, cậu ta vẫn đòi đánh một trận sống còn, thật ra cậu ta chỉ đang xin được chết mà thôi!”

“Theo cậu ta thấy, phải chết thì mới xứng với Lưu lão quái - sư huynh của mình”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh không khỏi nảy lòng tôn kính, tuy anh có thù sâu hận lớn với Lưu lão quái nhưng lại không có oán thù gì với Hoàng Tiến cả.

Thậm chí anh còn hơi cảm kích ông ta.

Nếu Hoàng Tiến không buông tha cho anh, anh đã bị giết từ lâu rồi, lấy đâu ra cơ hội đánh một trận sống còn với ông ta, khiến ông ta dùng bí pháp để tăng thực lực lên rồi mất hết võ công chứ.

“Nhưng cháu phải coi chừng một người, đó là Lưu Ba!”

Miêu thành chủ chợt nói, nét mặt cũng trở nên nghiêm nghị.

Dương Thanh hỏi: “Lưu Ba là ai thế ạ?”

Miêu thành chủ nói: “Đó là sư phụ của Lưu lão quái và Hoàng Tiến, nghe nói ông ta còn là bố ruột của Lưu lão quái, nhưng không hiểu sao ông ta nhất quyết không chịu thừa nhận thân phận đấy của mình”.

“Nghe nói mười mấy năm trước, Lưu Ba đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, bây giờ đã qua mười năm, không ai biết ông ta mạnh đến mức nào hết”.

“Nhưng cho dù thế nào, với thực lực của cháu bây giờ, nếu gặp phải Lưu Ba thì chỉ còn con đường chết mà thôi”.

Nét mặt Dương Thanh nghiêm nghị hẳn lên, nếu Lưu Ba đúng là bố Lưu lão quái, chắc chắn lão ta sẽ không tha cho anh.

Bây giờ cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh từ mười mấy năm trước như lão ta sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Cho dù lão ta chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, chắc cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong nhỉ?

Miêu thành chủ chợt nói: “Nhưng cháu cũng không cần lo lắng quá, tuy Lưu Ba mạnh nhưng cháu cũng không yếu, với thực lực của cháu bây giờ, tuy cháu chỉ có thể miễn cưỡng phát huy thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng đừng quên con dao găm mà ông đã đưa cho cháu”.

Dương Thanh lấy dao ra, hỏi với vẻ ngờ vực: “Con dao này có thể giúp cháu chống lại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ạ?”

Miêu thành chủ lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Tuy nó không thể giúp cháu chống lại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể giúp cháu tu luyện. Với thiên phú võ thuật của cháu, nếu tu luyện dưới sự hỗ trợ của con dao này thì chắn chắn cảnh giới sẽ nhanh chóng tăng lên”.

“Chỉ cần cháu đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, chỉ cần Lưu Ba chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, ít nhất cháu vẫn còn cơ hội chạy trốn”.

Trong mắt Dương Thanh tràn ngập vẻ kiên định: “Siêu Phàm Bát Cảnh ư?”

Bây giờ anh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, nếu muốn bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, có lẽ rất khó.

Miêu thành chủ nói: “Trong khoảng thời gian tới, cháu hãy tu luyện ở phủ Miêu Thành đi, cho dù Lưu Ba muốn giết cháu thì cũng không dám tự tiện xông vào đó”.

Dương Thanh vội đáp: “Cháu cảm ơn ông ạ!”

Bây giờ Phùng Tiểu Uyển vẫn đang tìm cách để khôi phục ý thức cho Mã Siêu, cho dù Dương Thanh quay về Yến Đô thì cũng không thể cứu anh ta được.

Chi bằng ở lại phủ Miêu Thành, cố gắng tu luyện.

Đế Thiên cũng đã nói, chỉ khi cảnh giới của anh vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì mới có tư cách thừa kế Đế Thôn.

Đế Thiên mới dạy mỗi Chiến Thần Quyết cho anh mà đã khiến thực lực của anh thay đổi về chất, anh chợt nghĩ, đến khi thực sự thừa kế Đế Thôn rồi, liệu anh sẽ đạt được những lợi ích gì đây?

Một tuần sau đó, Dương Thanh luôn ở phủ Miêu Thành, ngày nào cũng tu luyện ở bờ Long Khê, còn Miêu thành chủ vẫn kiên trì như xưa, ngày nào cũng đến Long Khê câu cá rất đúng giờ.

Nếu Dương Thanh không biết thân phận của Miêu thành chủ, có lẽ sẽ nghĩ ông lão chỉ là người câu cá bình thường thôi.

Trong một tuần này, Phùng Tiểu Uyển vẫn tiếp tục nghiên cứu cỏ Hồi Hồn, còn tra cứu rất nhiều tài liệu ở phủ Miêu Thành, nhưng vẫn không tìm được cách giúp Mã Siêu tỉnh lại.

“Tiểu Uyển, đã lâu như thế mà vẫn chưa có tiến triển gì ư?”

Ngải Lâm nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói với vẻ lo lắng.

Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ tự trách: “Chị Lâm, em xin lỗi, em đã khiến chị thất vọng rồi! Có quá ít nội dung liên quan đến cỏ Hồi Hồn, em chỉ có thể tự nghĩ cách chế ra thuốc khôi phục ý thức bằng kiến thức của mình thôi”.

Ngài Lâm thở dài, nhìn bé Tĩnh An trong lòng mình, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chị thật sự rất lo cho anh ấy, rất muốn ở bên anh ấy”.

“Bây giờ là lúc anh ấy cần chị nhất nhưng chị không thể ở bên anh ấy, chị cảm thấy mình thật vô dụng”.

Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị đừng nói thế, nếu anh Siêu biết chị nghĩ như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ thấy rất tự trách”.

“Chị cứ yên tâm, em sẽ dốc hết sức để nghiên cứu thuốc chữa cho anh ấy”.

Ngải Lâm gật đầu, nói với vẻ cảm kích: “Tiểu Uyển, cảm ơn em!”

Đúng lúc này, Dương Thanh đã quay về sau một ngày tu luyện.

“Anh Thanh!”

Phùng Tiểu Uyển vội đứng dậy, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, em cảm thấy mình rất vô dụng, lâu như thế rồi mà vẫn chưa nghiên cứu được gì hết”.

Dương Thanh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, cũng biết Phùng Tiểu Uyển đang cảm thấy rất tự trách.

Anh an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng tự trách mình như thế, em làm được đến vậy, bọn anh đã cảm kích lắm rồi”.

Anh cũng không muốn xoắn xuýt về chuyện này, bèn nói: “Anh định về Yến Đô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK