“Người trẻ tuổi này, thật sự đến từ giới thế tục sao?”
“Giới thế tục chẳng phải là nơi tu luyện cạn kiệt linh khí sao? Người trẻ tuổi tên Dương Thanh này trông còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã sở hữu sức chiến đấu ngang với Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ đỉnh cao rồi?”
“Thiên phú võ đạo như vậy, sợ là cả Trung Giới giới Cổ Võ cũng không tìm được người thứ hai nhỉ? Nhưng đáng tiếc là, anh ta lại là một ma tu, bây giờ lại bị Thiên Hải Tông truy sát, e rằng không bao lâu thì sẽ chết không chỗ chôn thôi”.
Thiên Hải Tông ở khắp nơi đều có thể nghe tiếng tiếng bàn tán.
Dù sao, kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và giới thế tục liên tục bị phá vỡ, không bao lâu nữa hai giới sẽ hoàn toàn dung hợp thành một, rất nhiều võ giả đều đang rục rịch muốn mau chóng tiến đến giới thế tục.
Đồng thời, một trong những tông môn đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, là Hợp Hoan Tông.
Trong một căn gác xép nhỏ trên tầng hai của một tòa nhà xa hoa, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trong tay cầm một bức tranh, nước mặt rơi đầy mặt.
Vẻ mặt cô gái dịu dàng nhìn người đàn ông trong hình, nức nở nói: “Chồng à, anh đến tìm em sao?”
Cô gái không phải ai khác mà chính là Tần Thanh Tâm, còn người đàn ông trong bức vẽ trong tay cô chính là Dương Thanh.
Chỉ là, nghĩ đến nội dung trong bức vẽ thì cô lại lo lắng khôn nguôi.
Nơi này dù sao cũng là một trong những tông môn đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, Dương Thanh đã bị Thiên Hải Tông truy sát rồi, ngày mai chính là ngày mà thiếu tông chủ Hợp Hoan Tông cưới cô, nếu Dương Thanh xuất hiện với tình hình này thì dù có đưa được cô rời khỏi Thiên Hải Tông, sau này cũng sẽ bị Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông cùng truy sát.
Hai tông môn này đều là tông môn đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ!
Khi cô đang lo lắng cho Dương Thanh thì ở thành Bạch Hổ cách Hợp Hoan Tông gần nhất.
Dương Thanh sau khi dịch dung, ngẩng đầu nhìn lệnh truy sát dán trên tường, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Anh biết Thiên Hải Tông chắc chắn sẽ nổi giận, cũng biết Thiên Hải Tông chắc chắn sẽ không tha cho mình, nhưng không ngờ Thiên Hải Tông lại phát lệnh truy sát, treo thưởng trăm nghìn linh thạch để đuổi bắt anh.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, trăm nghìn linh thạch là một khoản lớn, ngay cả một gia đình bậc trung cũng đủ dùng cả một đời.
“Thiên Hải Tông đúng là hào phóng thật, treo thưởng cả một trăm nghìn linh thạch truy sát một người trẻ tuổi, nhìn khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, đây là lần đầu tiên đấy!”
Ngay lúc này, bên cạnh Dương Thanh có một người đàn ông mặc trang phục kiểu Hoa, khoanh tay đứng thẳng, nhìn chằm chằm lệnh truy sát nói.
Âm thanh của người đàn ông khiến Dương thanh chú ý.
Đối phương trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ như có như không, ngay cả Dương Thanh cũng cảm nhận được có chút uy hiếp.
Rõ ràng, thực lực đối phương đã đạt đến Thiên Cảnh lục phẩm.
Còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến Thiên Cảnh lục phẩm, đủ biết rõ, thiên phú võ đạo của đối phương kinh khủng thế nào, ngay cả Mạc Thanh Tu của Thiên Hải Tông cũng không thể so sánh.
Dương Thanh đoán, ở cả Trung Giới giới Cổ Võ này, đối phương có lẽ xem như là thiên tài võ đại đỉnh cao rồi.
“Người anh em này, trông có vẻ lạ”.
Ngay lúc này, đối phương bỗng nhìn sang Dương Thanh, vẻ mặt tươi cười lịch sự.
Từ trên người Dương Thanh, anh ta cảm nhận được áp lực kỳ lạ, loại áp lực này chỉ có người cùng cảnh giới, hoặc võ giả mạnh ngang anh ta mới có được.
Nhưng thiên tài võ đạo cấp bậc như vậy, anh ta đều biết nhưng chưa từng gặp Dương Thanh.
Vẻ mặt Dương Thanh vô cảm nói: “Trung Giới giới Cổ Võ lớn như vậy, sao anh có thể biết hết mọi người chứ?”
“Ha ha!”
Người đàn ông cười lớn, sau đó chủ động giới thiệu bản thân: “Anh nói không sai, nếu đã như vậy thì làm quen chút đi!”
“Tôi tên Ngô Tử Kính, người nhà họ Ngô ở Trung Giới giới Cổ Võ, không biết người anh em là ai?”
Nghe thấy đối phương tự mình giới thiệu, trong lòng Dương Thanh thầm kinh ngạc, nhà họ Ngô ở Trung Giới giới Cổ Võ, ngay cả tông môn đỉnh cao như Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông cũng không thể sánh được.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, trong các thế lực đỉnh cao, không chỉ có tông môn mà còn có gia tộc, so ra mà nói thì gia tộc đỉnh cao so với tông môn đỉnh cao thì căn cơ càng sâu hơn.
Bởi vì những gia tộc này đều từng có đại năng đỉnh cao.
Tông môn có khả năng tập hợp rất nhiều gia tộc nhỏ tạo thành, nhưng gia tộc đỉnh cao được ưa chuộng lại là một gia tộc độc lập, có thể trở thành gia tộc đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, chứng tỏ căn cơ gia tộc này rất thâm sâu.
Dương Thanh thầm kinh ngạc, sau đó vươn tay bắt tay Ngô Tử Kính, lên tiếng nói: “Tôi tên Trần Mộc!”
Ngay lúc này, một luồng sức mạnh kinh người bỗng truyền đến từ trên tay Ngô Tử Kính.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, lạnh giọng nói: “Anh có ý gì?”
Ngô Tử Kính cười ha ha, lập tức buông tay Dương Thanh ra, cười nói: “Chỉ là cảm thấy thực lực của anh Trần không tệ, bỗng nhiên ngứa tay, mong anh Trần thứ cho”.
Bất giác Dương Thanh có chút lo lắng trong lòng.
Vừa nãy Ngô Tử Kính bỗng dùng sức, khiến anh không thể phản ứng kịp.
Anh chịu đựng được sức mạnh của Ngô Tử Kính, cũng có nghĩa, thực lực của anh không hề yếu.
Mà Ngô Tử Kinh là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ, lại trẻ tuổi như vậy, chắc hẳn là thiên tài võ đạo đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, đương nhiên biết rõ các thiên tài võ đạo ở Trung Giới giới Cổ Võ.
Dương Thành chịu đựng được sức mạnh của anh ta, há chẳng phải nói là thực lực Dương Thành không hề kém Ngô Tử Kính sao?
Mà Dương Thanh vốn là gương mặt lạ lắm, nay lại dịch dung, chắc chắn sẽ khiến Ngô Tử Kính suy đoán.
Nghĩ đến đây, Dương Thanh bất giác có chút lo sợ, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Tuy anh không sợ Ngô Tử Kính, nhưng một khi thân phận bị lộ, sợ là sẽ thu hút các cao thủ đỉnh cao đến truy sát ngay lập tức.
Dù sao cái đầu của anh bây giờ cũng đáng giá trăm nghìn linh thạch.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Ngô Tử Kính, sau đó quay người rời đi.
“Anh Trần, xin dừng bước!”
Ngô Tử Kính bỗng lên tiếng nói.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương hỏi: “Có chuyện?”
Ngô Tử Kính cười ha ha nói: “Anh Trần trẻ như vậy, võ đạo đã bất phàm đến thế rồi, tương lai chắc chắn có thể khiến cả giới Cổ Võ khiếp sợ”.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là một tán tu, so với anh Ngô thì vẫn còn kém xa”.
Ngô Tử Kính khẽ cười, nói: “Nhà họ Ngô tôi đúng lúc đang ở thành Bạch Hổ, tôi muốn mời anh Ngô đến nhà họ Ngô ngồi một lát, không biết anh Trần có đồng ý không?”
Dương Thanh đang chuẩn bị từ chối thì nghe thấy Ngô Tử Kính lại nói có chút ẩn ý: “Nhà họ Ngô chúng tôi và Thiên Hải Tông không hợp nhau, cũng không biết vị Dương Thanh đến từ giới thế tục kia, tình cảnh bây giờ thế nào nữa”.
“Nếu có cơ hội, thật sự là muốn kết giao với anh Dương đó một phen”.
Nghe thấy lời của Ngô Tử Kính, trong lòng Dương Thanh bỗng kinh sợ, Ngô Tử Kính đã đoán được thân phận của anh rồi, nếu không cũng sẽ không nói những lời như vậy.