Khi nghe Dương Thanh thốt lên câu "Người của tôi", lòng cô ta đã ấm áp hẳn lên.
Yoshida thấy Dương Thanh bèn cả giận quát: "Dương Thanh, cậu muốn gì?"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây cũng có kẻ dám lấy người bên cạnh tôi để đe dọa tôi, cuối cùng kẻ đó đã phải chết! Ông nói xem, tôi muốn gì?"
Vừa dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng bố tràn ra từ trên người anh.
"Uỳnh!"
Ý niệm giết chóc khủng khiếp đã bao phủ lên Yoshida, Yoshida cảm thấy như thể có một ngọn núi khổng lồ vừa đè lên người mình, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ thịch xuống đất.
Không phải ông ta muốn quỳ lạy Dương Thanh mà áp lực Dương Thanh đè lên người ông ta quá khủng bố, ông ta không cách nào chịu nổi, hai chân mềm ra, quỳ luôn xuống đất.
Cho đến giờ phút này, Yoshida mới nhận ra, thực lực của Dương Thanh không phải chỉ mới Siêu Phàm Nhất Cảnh mà còn mạnh hơn thế nhiều.
Chỉ một ý nghĩ đã khiến một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như ông ta phải quỳ xuống, người như thế, chí ít cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Yoshida lộ vẻ hoảng sợ: "Sao lại thế được? Cậu còn chưa đầy ba mươi mà, sao có thể có thực lực trên cả Siêu Phàm Ngũ Cảnh?"
Ông ta hoàn toàn không dám nghĩ tới, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Thất Cảnh.
Dương Thanh lạnh lẽo nói: "Tôi cho ông chút thời gian nhắn gửi lời cuối cùng, sau đó sẽ tiễn ông chặng đường sau cuối".
Yoshida cả giận nói: "Cậu không thể giết tôi! Tôi là người của gia tộc Yoshida, một trong ba tài phiệt lớn nhất của nước Dương, lần này tôi tới Chiêu Châu là có nhiệm vụ đặc biệt, nếu cậu dám giết tôi, gia tộc Yoshida sẽ không tha cho cậu đâu".
Dương Thanh nheo mắt nói: "Nói cho tôi biết, nhiệm vụ của ông tới đây là gì?"
Khi đang nói, anh đá một cước vào miệng ông ta, lập tức cả hàm răng của Yoshida đều bị đá rơi.
"A..."
Yoshida kêu lên đầy đau đớn.
Xác định Yoshida không thể cắn lưỡi tự sát được nữa, Dương Thanh mới tiếp tục nói: "Thành thật khai báo nhiệm vụ của ông là gì, bằng không, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết".
Yoshida phẫn nộ đến vặn vẹo cả mặt mũi: "Giết tôi đi!"
Dương Thanh cau mày: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Nói xong, anh lấy ra một viên thuốc màu đen, Yoshida nhìn thấy vậy, lập tức căng thẳng cả người: "Cậu định làm gì?"
Dương Thanh không thèm để ý đến ông ta, chỉ búng ngón tay một cái, viên thuốc màu đen bắn thẳng vào miệng Yoshida.
Yoshida định nhổ ra, lại phát hiện viên thuốc kia vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành dịch lỏng chảy ngay vào họng ông ta.
Yoshida biến sắc, kinh sợ kêu lên: "Cậu cho tôi uống thứ gì đó?"
Ông ta vừa dứt lời liền cảm thấy trong người mình như có nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm nội tạng.
"A..."
Yoshida thống khổ kêu rên, lăn lộn trên mặt đất.
Phùng Giai Di đứng cạnh đó đã ngây cả người ra, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Dương Thanh còn có thủ đoạn tàn nhẫn đến như vậy.
Tuy không biết Dương Thanh cho Yoshida uống thứ thuốc gì nhưng cô ta có thể chắc chắn một điều, Yoshida vừa uống phải viên thuốc màu đen kia thì lập tức lộ vẻ đau đớn muốn chết.
Yoshida vẫn đau khổ kêu rên thảm thiết: "Tha cho tôi đi! Cầu xin cậu tha cho tôi đi! A..."
Dương Thanh vẫn bình thản nói: "Bây giờ ông mới chỉ phải chịu cơn đau như bị gặm nhấm tim gan, nhưng lát nữa thôi, ông sẽ cảm nhận được lục phủ ngũ tạng rồi cả da thịt toàn thân đều như đang bị dã thú gặm nhấm, cuối cùng, ông sẽ chết vì quá đau đớn".
"Nếu ông muốn kết thúc cơn đau này thì hãy nói ra nhiệm vụ của ông khi tới Chiêu Châu, tôi sẽ cho ông được giải thoát nhanh chóng, bằng không, ông chỉ có thể từ từ chờ đợi đến lúc bị đau đến chết".
Lời Dương Thanh nói khiến cho Phùng Giai Di đứng bên cũng tê dại cả da đầu.
Còn kẻ đang phải gánh chịu cơn đau là Yoshida thì càng hoảng sợ tột cùng, nhưng, nhiệm vụ của ông ta là điều vô cùng quan trọng, nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ e sẽ biến thành một mối họa lớn cho cả gia tộc Yoshida.
Bộ mặt Yoshida đã vặn vẽo đầy dữ tợn, ông ta nói: "Dù tôi phải chết, cậu cũng đừng hi vọng moi được tin tức gì về nhiệm vụ của tôi".
Chỉ có điều, ông ta vừa dứt lời liền cảm nhận được máu thịt toàn thân như đang bị dã thú cắn xé, thậm chí cả xương cốt cũng như đang bị thứ gì đó chui vào, điên cuồng gặm nhấm.
Một cảm giác đau đớn xưa nay chưa từng có khiến Yoshida hoàn toàn sụy đổ, ông ta gào thét tuyệt vọng: "Thuốc giải! Cho tôi xin thuốc giải! Tôi nói! Tôi nói hết! Cầu xin cậu cho tôi xin thuốc giải!"
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi nói cho ông thuốc giải thì ông không cần, giờ tôi không muốn cho ông nữa, ông muốn có thuốc à? Vậy chờ đi!"
Yoshida đã đau đến lăn lộn khắp mặt đất, đối với ông ta, lúc này chỉ có chết mới có thể hoàn toàn được giải thoát.
Từng giây từng phút trôi qua, đợi đủ năm phút đồng hồ, Yoshida đã cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi nữa, Dương Thanh mới búng ngón tay một cái, một viên thuốc màu đỏ bắn vào trong miệng ông ta.
Chỉ chừng mười giây sau, cảm giác đau đớn trên người Yoshida đã từ từ biến mất.
Ông ta kiệt lực nằm bò trên mặt đất, hổn hển thở từng chập, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
Đây là thứ thuốc Phùng Tiểu Uyển đã cho Dương Thanh trước khi anh rời khỏi Miêu Thành, đồng thời đây cũng là thành quả nghiên cứu mới nhất của Phùng Tiểu Uyển, không ngờ hiệu quả của nó lại mãnh liệt đến thế.
Nếu chiến vực có thể sản xuất hàng loạt thứ thuốc này thì công tác thẩm vấn kẻ địch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dương Thanh bỗng cất tiếng hỏi: "Ông tới Chiêu Châu với mục đích gì?"
Lúc này Yoshida không dám do dự nữa, vội vàng nói ngay: "Nước Dương dự định tóm lấy huyết mạch kinh tế của Chiêu Châu, thiết lập một kế hoạch có tên là "Đồ Long", do ba phe tài phiệt lớn nhất cầm đầu, ra sức thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu, quá trình này mặc dù sẽ tiêu hao một lượng tài chính cực lớn của chúng tôi nhưng một khi nền kinh tế của Chiêu Châu đã bị người nước Dương chúng tôi khống chế được thì chúng tôi sẽ nhận lại được vài chục lần, thậm chí vài trăm lần những thứ đã bỏ ra".
Nghe Yoshida nói thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức âm trầm cực điểm.
Anh lạnh lùng hỏi: "Hiện giờ các ông đã thực thi đến đâu rồi?"
Yoshida không dám giấu giếm, vội vàng nói ngay: "Kế hoạch này mới bắt đầu được một tháng, cho tới nay, gia tộc Yoshida chúng tôi đã tiến vào mấy thành phố lớn của Chiêu Châu, đồng thời bắt đầu thu mua các công ty lớn".
"Gia tộc Yoshida chúng tôi đã thu mua được hai mươi tám doanh nghiệp lớn, nhiệm vụ coi như đã đạt được tầm 20%".
"Còn về tiến triển của các tài phiệt khác, tôi không rõ lắm, ba phe tài phiệt lớn không trao đổi tin tức với nhau, thực tế chúng tôi cũng luôn cạnh tranh gay gắt, các bên đều muốn nhanh chóng nắm được các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu trong tay mình".
Sắc mặt Dương Thanh đã lạnh như băng, anh nói tiếp: "Như vậy có nghĩa là, ở Yến Đô không chỉ có gia tộc Yoshida mà còn có cả các nhà tài phiệt khác của nước Dương cũng đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu?"
Yoshida gật đầu: "Không chỉ ba nhà tài phiệt lớn nhất nước Dương mà còn có cả một số gia tộc và thế lực hàng đầu của nước Dương cũng muốn nhân cơ hội này vớt một khoản".
"Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một đường sống, tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu ngay".