Hình ảnh này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ đến ngây ngốc, ngay cả Dương Thanh đang đứng một bên cũng cảm thấy bất ngờ.
Không gian đột nhiên rơi vào yên lặng, mọi người không ai dám thở mạnh.
Hoàng Vĩnh Xương âm thầm chửi: “Mẹ nó, thứ thấp kém đừng có trách ta tàn nhẫn, ngay cả lão phu cũng không cách nào trị được chiêu thức quỷ dị này. Đã biến thành bộ dáng ghê tởm như thế, đương nhiên ta không thể nào giữ người này ở bên cạnh được…”
Sau khi ông ta chửi thầm xong, sát khí toàn thân tản ra, quét mắt nhìn mọi người và hỏi với giọng khàn đặc: “Ai dám làm đồ đệ của ta biến thành dạng này?”
Mọi người nghe thế, lập tức đều đưa mắt về phía Dương Thanh như muốn chỉ anh.
Lúc này, Hoàng Vĩnh Xương mới để ý đến Dương Thanh, ông ta xét nét nhìn anh một chút cũng chẳng thấy Dương Thanh có cái gì hơn người. Ánh mắt của ông ta lập tức lóe lên tia sáng lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc, ra tay cũng ngoan độc thật, tuổi còn trẻ mà đã học được mấy thứ đường ngang ngõ tắt rồi, vì sao giết hại đệ tử của lão phu? Hôm nay, nếu không cho ta câu giải thích đàng hoàng…”
Dương Thanh nhíu mày suy nghĩ, rồi cắt ngang lời nói của Hoàng Vĩnh Xương: “Ông già này đừng có nói lung tung, vu oan hãm hại tôi. Mọi người đều thấy rõ, vừa rồi ông đã giết chết người phụ nữ kia!”
Hoàng Vĩnh Xương nghe anh nói cũng rất bất ngờ, cơn tức giận xông lên đến đỉnh đầu. Ông ta không ngờ được thanh niên trước mắt này dám khiêu khích mình.
Thoáng chốc, ông ta nheo hai mắt lại, sát khí trên cơ thể càng tỏa ra đậm hơn: “Thằng nhóc kia có biết ta là ai không? Cậu có biết nói chuyện với ta như thế sẽ gặp hậu quả gì không?”
Dương Thanh bật cười lạnh, nhìn Hoàng Vĩnh Xương như nhìn một thằng ngu hỏi: “Ông là ai, chẳng phải ông nên tự đi hỏi mẹ ông à? Dù sao, tôi không có thằng con bất hiếu như ông!”
Hoàng Vĩnh Xương bị anh năm lần bảy lượt trêu chọc đã tức giận đến mức nhịn không được nữa, ông ta vươn tay ra linh khí lập tức cuồn cuộn kéo tới rồi ngưng tụ một màn sương màu đen trong lòng bàn tay ông ta. Ngay sau đó, ông ta chưởng một cái về phía Dương Thanh.
“Hoàng đan sư dừng tay!”
Lôi Chấn Thiên vội vàng gào lên ngăn ông ta lại, cơ thể của Lôi Chấn Thiên vừa lóe lên đã nhanh chóng cản trước mặt Hoàng Vĩnh Xương.
Người này là do Ngô Hùng Bá dẫn đến. Nếu như anh bị Hoàng Vĩnh Xương đánh bị thương rồi, thì Ngô Hùng Bá cũng không dễ dàng tha cho ông ta dễ dàng.
Ông ta vội vàng định lấy việc người lớn để khuyên Hoàng Vĩnh Xương: “Người trẻ tuổi này là do một vị bạn tốt của tôi nhờ vả chăm sóc, tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu ta. Tôi mong ông nể mặt mũi của Lôi Chấn Thiên tôi đây, tha cho cậu ta một mạng đi!”
“Còn chuyện nữ đệ tử của ông chết, ông có yêu cầu gì cứ nói cho tôi nghe. Tôi sẽ dốc hết sức thỏa mãn!”
“Tôi bảo cậu Dương nói xin lỗi với ông, xem như chuyện này dừng lại đây!”
Hoàng Vĩnh Xương lập tức cau mày tỏ vẻ khó chịu, hỏi: “Nó hại chết học trò cưng của tôi, ông nghĩ tôi dễ dàng tha cho nó thể à? Lôi Chấn Thiên đang muốn đối nghịch với lão phu đó hả?”
Gương mặt của Lôi Chấn Thiên lộ ra vẻ khó xử, nhưng nơi sâu nhất trong ánh mắt lại lóe lên tia kiên định. Ông ta gằn giọng nói: “Không dám! Nhưng… Nếu Hoàng đan sư kiên quyết muốn giết cậu Dương ,vậy Lôi Chấn Thiên tôi đây chỉ có thể tử chiến với ông đến cùng!”
Dương Thanh và Hoàng Vĩnh Xương đều bất ngờ và khiếp sợ khi nghe những lời Lôi Chấn Thiên nói
Ngay sau đó, ánh mắt của Lôi Chấn Thiên nhìn Dương Thanh khuyên: “Cậu Dương nói xin lỗi với Hoàng đan sư nhanh lên, hãy xin ông ta tha cho cậu một mạng đi!”
Lôi Chấn Thiên cũng cảm thấy thoải mái đáy lòng khi nghe Dương Thanh khiêu khích Hoàng Vĩnh Xương. Dù sao, ông ta vẫn luôn bị Hoàng Vĩnh Xương bắt nạt.
Nhưng ông ta cũng biết rất rõ hậu quả nặng nề thế nào khi chọc giận Hoàng Vinh Xương, đồng thời chuyện này còn ảnh hưởng đến việc ông ta lấy linh đan từ Hoàng Vĩnh Xương nữa. Vậy cho nên, lúc này trong lòng ông ta cũng có chút khó chịu với Dương Thanh.
Ngay sau đó, Lôi Chấn Thiên dùng Truyền Âm Thuật nói với giọng chỉ có Dương Thanh nghe được: “Cậu hoàn toàn không tưởng tượng được người chống lưng cho Hoàng Vinh Xương mạnh thế nào đâu, cậu nhanh xin lỗi và cầu ông ta tha thứ đi!”
“Ông ta cũng nể mặt mũi của tôi chút, nhưng nếu cậu tiếp tục khiêu khích thì đến cả ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu. Chứ cậu đừng hòng nghĩ, nhờ cậy vào Ngô Hùng Bá cứu!”
Chương 2398: Chém chân chó
Dương Thanh đáp lại Lôi Chấn Thiên: “Cảm ơn Lôi tông chủ!”
Mặc dù anh cảm ơn Lôi Chấn Thiên, nhưng nếu yêu cầu anh xin lỗi Hoàng Vĩnh Xương thì đừng mơ.
Ông ta chỉ là một lão luyện đan sư, mặc dù thế lực đằng sau ông ta có mạnh đến mức nào thì Dương Thanh cũng chả thèm đếm xỉa.
Huống hồ gì, Dương Thanh thấy đối phương nên xin lỗi đã làm phiền mình mới đúng.
Lôi Chấn Thiên nghe Dương Thanh cảm ơn, tưởng anh đã sợ rồi nên mới thở dài nhẹ nhõm mà thầm nghĩ, chỉ cần Dương Thanh biết sợ thì chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng hơn rồi.
Nhưng khi ông ta nghĩ tiếp theo đây Dương Thanh sẽ cầu xin, thì anh lại tỏ vẻ như chả có chuyện gì mà xoay người định rời đi.
Hoàng Vĩnh Xương lập tức nổi điên lên, sử dụng một Thuật pháp, linh khí khủng bố ngăn cản đường đi của Dương Thanh: “Thằng nhóc kia không xin lỗi mà còn muốn đi, cậu đang ép ta giết cậu đấy à!”
Dứt lời, Hoàng Vĩnh Xương chuẩn bị dùng sát chiêu đánh Dương Thanh, chẳng nể mặt mũi Lôi Chấn Thiên nữa: “Lôi Chấn Thiên, tôi thấy thằng nhóc này muốn chết rồi đấy! Nên ông đừng nói lão phu không nể mặt ông!”
Lúc này ngay cả Lôi Chấn Thiên cũng nghĩ Dương Thanh rất khinh thường người khác.
Mà đúng lúc, Dương Thanh lại bật ra tiếng cười lạnh: “Tôi còn tự hỏi đám kia thể hiện ỷ vào cái gì mà hất mặt lên trời cao như vậy, thì ra là thượng bất chính, hạ tất loạn!”
Giọng nói vừa rơi xuống, Dương Thanh đã vung tay lên, thuật pháp của Hoàng Vĩnh Xương lập tức bị nghiền nát.
Mọi người thấy hành động này mà hoảng sợ, dù sao vừa rồi Thuật pháp kia rất cao, ngay cả Lôi Chấn Thiên cũng không thể nhẹ nhàng phá nát như thế.
Hoàng Vĩnh Xương rất bình tĩnh nói: “Thằng nhóc này, ta tự hỏi sao cậu dám kiêu căng trước mặt lão phu như vậy. Thì ra là…”
Dương Thanh lập tức cắt ngang lời nói của Hoàng Vinh Xương, hùng hồn nói: “Đám thầy trò các ông ngang ngược không biết lý lẽ, còn muốn ra tay giết tôi đấy! Tôi nể tình hiện tại có mặt Lôi tông chủ ở đây, ông xin lỗi tôi ngay. Tôi sẽ tha cho mạng chó của ông một con đường sống!”
“Đi chết đi!”
Hoàng Vĩnh Xương gầm lên, thực lực của Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ của ông ta bộc phát lên, tấn công đến Dương Thanh.
Ông ta chưa từng bị khinh nhục như thế này, huống hồ gì người khinh bỉ ông ta lại là một thằng nhóc. Lúc này, Hoàng Vĩnh Xương chỉ muốn đánh chết Dương Thanh ngay lập tức.
“Sao thằng nhóc kia chẳng có chút phản ứng gì vậy? Không phải nó sợ sư phụ đến mức ngốc luôn rồi chứ?”
“Hừ, đã không mưa thì đừng ra sấm, nó rất xứng đáng bị sư phụ giết chết”.
“Nó muốn nhờ Lôi tông chủ cứu nữa chứ, sư phụ đã ra tay rồi thì ông trời có xuất hiện cũng chả cản được!”
…
Đồ đệ của Hoàng Vĩnh Xương đứng xung quanh, thấy Dương Thanh vẫn đứng yên tại chỗ lập tức bàn tán.
Lôi Chấn Thiên cũng không kéo dài thời gian, trước khi Hoàng Vĩnh Xương bộc phát sức mạnh, thì ông ta cũng dốc hết toàn sức của mình để chuẩn bị cản lại.
Nhưng chuyện tiếp theo xảy ra khiến ông ta bất ngờ! Ông ta chưa kịp ra tay đã cảm thấy cả cơ thể mình bị một lực mạnh mẽ đẩy ra.
Khí tức nồng đậm như thế ngay cả những cường giả Thiên Cảnh lục phẩm cao nhất bên cạnh ông ta cũng cảm nhận được.
“Chẳng lẽ, có cường giả đến?”
Ông ta vô thức nhìn sau lưng, tìm kiếm nơi phát ra lực kia.
Mà khi ông ta nhìn theo để tìm chủ nhân, lại phát hiện bất ngờ. Nó đó tỏa ra từ cơ thể của Dương Thanh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên khiến tầm nhìn của mọi người đều mờ mịt
Gương mặt của Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh, im lặng đứng ở nó nói nhỏ: “Thứ nhãi nhép, tép riu!”
Ngược lại, Hoàng Vĩnh Xương dốc hết toàn lực đánh đến đã dội ngược lại bay ra xa, còn liên tục phun ra máu từ miệng.
“Sư phụ…”
Đồ đệ của Hoàng Vĩnh Xương sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ Hoàng Vĩnh Xương dậy.
Hoàng Vĩnh Xương cảm thấy khí tức trong cơ thể bản thân hỗn loạn, không dám do dự nhiều vội vàng lục lọi, rồi lấy một viên đan dược nuốt xuống. Nhờ đó, ông ta mới từ từ ổn định lại khí tức trong cơ thể, bây giờ ánh mắt của ông ta nhìn về phía anh đã mang theo sự sợ hãi: “Thế này… Tại sao lại thế này?”
Ông ta không dám tin chuyện này là sự thật, bọn họ là luyện đan sư nên tu vi không cao. Mà ông ta luyện võ đạo với đan đạo cùng một lúc, nên sức mạnh cũng mạnh hơn rất nhiều với các đan sư khác.
Cho nên, ông ta hoàn toàn khinh bỉ Dương Thanh, nhưng ai dè đâu Dương Thanh lại mạnh đến mức này. Ngay cả ông ta cũng chưa từng thấy được, Dương Thanh ra tay.
“Hả? Ta… Chân của ta, chân của ta sao bị chặt rồi? Chân của ta…”
Trong lúc Hoàng Vĩnh Xương còn đang suy nghĩ miên man, các đồ đệ của ông ta đã đỡ ông ta dậy, nhưng cơn đau đớn mạnh mẽ ập đến khiến tinh thần ông ta tỉnh táo lại. Lúc này, ông ta mới phát hiện, hai chân của mình đã bị Dương Thanh chặt rồi.