Quan trọng là, rõ ràng đối phương chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, nhưng sức chiến đấu lại sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Bây giờ, Dương Thanh lại sắp đột phá cảnh giới mới, sau khi đột phá, Dương Thanh sẽ mạnh đến mức nào đây?
Càng nghĩ, Dư Thuật càng kinh hãi hơn, khi ông ta nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt cũng xuất hiện sát khí mãnh liệt.
“Chết đi!”
Dư Thuật lập tức hóa thành bóng đen, lao tới chỗ Dương Thanh, thanh kiếm trong tay ông ta không hề nương tình, chém thẳng về phía Dương Thanh.
“Không!”
Trông thấy cảnh tượng này, Mã Siêu lập tức giận dữ quát, ma uy khủng khiếp bùng nổ từ người anh ta.
Anh ta không hề do dự, hơi nhích chân, lao đến chỗ Dư Thuật.
Tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Dư Thuật, nhưng anh ta vẫn không chần chừ, xông về phía ông ta.
Tống Tả và Tống Hữu cũng vô cùng tức giận, họ cũng muốn xông lên nhưng thực lực của họ quá yếu, dưới áp lực mạnh như thế, họ còn không nhúc nhích nổi, chỉ có thể căm tức nhìn Dư Thuật đang lao về phía Dương Thanh.
“Không được!”
Thượng Vân Phong đang núp trong bóng tối cũng không ngờ Dư Thuật lại định giết Dương Thanh, thậm chí còn hành động luôn, lão ta vội hô lớn để ngăn cản.
Có lẽ người khác không rõ, nhưng với tư cách là cao thủ đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, lão ta hiểu rõ nếu Dư Thuật giết Dương Thanh thật thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy cao thủ thế tục không là gì, nhưng ở thế tục còn có hội trưởng lão, tuy cũng không là gì nốt, nhưng phía sau hội trưởng lão lại là một đám cao thủ đáng sợ mà ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí Thượng Giới giới Cổ Võ cũng không muốn trêu vào.
Dương Thanh nhận được Thiên Tử Kiếm, điều đó đủ để cho thấy Dương Thanh đã được các cao thủ kia chấp nhận.
Hôm nay lão ta tìm đến Dương Thanh không phải để giết anh, mà lão ta có mục đích khác, nhưng bây giờ, đồ đệ của lão ta lại định ra tay giết Dương Thanh.
Nhưng lão ta cách chiến trường quá xa, không ngăn cản kịp nữa rồi.
Cho dù như thế, lão ta vẫn phát huy tốc độ cao nhất, lao đến chỗ Dương Thanh, cho dù không kịp thì cũng phải có hành động.
Một khí thế khủng khiếp bỗng lan khắp xung quanh như vòi rồng.
Lúc này, khí thế trên người Dương Thanh ngày càng mạnh, đã đạt đến giới hạn, còn thiên kiếp trên trời cũng ngày càng dày đặc, vô số tia sét đã thấp thoáng ẩn hiện, sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào.
“Chết đi!”
Dư Thuật đã xông tới trước mặt Dương Thanh, giận dữ quát, chém thẳng kiếm về phía Dương Thanh.
Nhưng đúng lúc này, hơi thở đáng sợ bỗng bùng nổ từ người Dương Thanh.
Dương Thanh vừa đau đớn hồi nãy bỗng ngẩng đầu lên, mắt anh đã hoàn toàn đỏ như máu, như ác ma đến từ viễn cổ.
“Keng!”
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ bỗng xảy ra, Dương Thanh bỗng giơ ngón trỏ tay phải lên, lập tức cong ngón tay búng một phát, trúng kiếm của Dư Thuật.
Cũng trong khoảnh khắc này, sức mạnh như hủy diệt cũng bùng nổ từ ngón trỏ Dương Thanh.
“Ầm!”
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Dư Thuật và kiếm bay xa mấy mét.
“Dám vi phạm cả lời ta nói, xem ra có rất nhiều người đã quên mất sự tồn tại của ta rồi!”
Dương Thanh chậm rãi nói, trong đôi mắt đỏ như máu không có chút tình cảm nào, dáng vẻ lạnh lùng của anh khiến tất cả mọi người rùng mình.
Lúc này, Thượng Vân Phong mặc đồ đen cũng đã tới trước mặt Dương Thanh, thấy ma uy cuồn cuộn quanh người Dương Thanh, nét mặt lão ta vô cùng nghiêm nghị.
Ngay sau đó, Thượng Vân Phong bỗng hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Thì ra là tiền bối Ma Thần, thất lễ rồi!”