Đinh Xương vốn đã bị anh đánh trọng thương bằng dao găm linh khí, giờ lại xuất hiện ở sân bay, Dương Thanh không tin đấy chỉ là trùng hợp. Chắc chắn người nhà họ Đinh và người của phủ Hoài Thành đã hợp tác, sau khi phát hiện cao thủ của Mục phủ tới sân bay, họ cũng đến theo.
Có lẽ nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành còn biết cả chuyện Phùng Tiểu Uyển định tới để chữa chân cho Mục thành chủ.
Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Dương Thanh, về phần chân tướng là gì, chỉ có thể chờ tiếp.
“Ừm?”
Đinh Xương đang núp trong đám đông cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình, nhưng khi lão ta nhìn về phía hơi thở đó thì lại phát hiện đối phương đã biến mất trong đám đông.
Đinh Xương lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình cảm nhận nhầm à?”
Lão ta nói rồi bước đến bên một cao thủ của nhà họ Đinh, nói nhỏ: “Bảo mọi người đề cao cảnh giác, người mà Mục phủ định đón sắp ra ngoài rồi”.
“Vâng!”
Người kia vội đáp, lập tức hòa vào đám đông, truyền đạt mệnh lệnh của Đinh Xương cho những cao thủ khác của nhà họ Đinh đang núp giữa đám người.
Lúc này, Dương Thanh đã rời khỏi chỗ vừa rồi, trốn ở một vị trí cách đó không gần không xa, vừa hay có thể trông thấy cửa của sảnh đón. Một khi Phùng Tiểu Uyển xuất hiện, anh sẽ thấy cô ta đầu tiên.
Có thể nói, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, anh chỉ có thể cầu nguyện, cao thủ mà Mục phủ cử đến đủ mạnh mẽ, có thể thuận lợi đưa Phùng Tiểu Uyển đi. Nếu không được, cho dù anh để lộ dao găm linh khí thì cũng phải cứu Phùng Tiểu Uyển.
Từng giây từng phút trôi đi, nhoằng cái đã hết mười phút, Dương Thanh nhìn chằm chằm vào cửa, chắc Phùng Tiểu Uyển sắp ra ngoài rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên, anh vội bắt máy, nghe thấy giọng Phùng Tiểu Uyển: “Anh Thanh, em vừa xuống máy bay, sắp ra khỏi sân bay rồi”.
Dương Thanh vội nói: “Tiểu Uyển, em đừng rời khỏi sân bay vội, chờ chút đã! Khi nào anh bảo em ra ngoài thì em hãy ra”.
Nghe thấy thế, Phùng Tiểu Uyển hỏi: “Anh Thanh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Dương Thanh nói: “Bây giờ anh đang ở ngoài sân bay, phát hiện rất nhiều người, rất có thể họ tới vì em, em tạm thời ở trong sân bay cho an toàn, nếu rời đi sẽ rất nguy hiểm”.
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình, em nghe lời anh, đi trốn trước đã”.
Dương Thanh nói: “Được! Chờ điện thoại của anh!”
Anh không cho Phùng Tiểu Uyển rời khỏi sân bay ngay vì đến giờ, anh chỉ phát hiện các cao thủ đi cùng Đinh Xương, chứ chưa thấy cao thủ của Mục phủ.
Nếu cao thủ của Mục phủ tạm thời chưa xuất hiện, một khi Phùng Tiểu Uyển ra ngoài, chắc chắn Đinh Xương sẽ dẫn đám cao thủ kia cùng xông lên, lúc đó, nếu chỉ có mình Dương Thanh thì gần như không có hy vọng gì trong việc đưa Phùng Tiểu Uyển đi hết.
Dương Thanh đang chờ, đám người Đinh Xương cũng thế.
“Máy bay từ Yến Đô đến Thiện Thành vẫn chưa hạ cánh à?”
Đinh Xương nhìn đồng hồ, nhíu mày, hỏi một cao thủ đứng cạnh mình.
Người kia đáp: “Không thể nào! Ông hai, hay người đã được đón đi rồi thế?”
Đinh Xương nhíu mày: “Chắc không đâu, có nhiều người của chúng ta chờ ở đây như thế, một khi cô ta ra ngoài, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ngay”.
Người kia lại hỏi: “Ông hai, ông nói xem, hay cao thủ của Mục phủ đã đón người đi từ trong sân bay rồi?”
Nghe thấy thế, Đinh Xương lập tức biến sắc, mở miệng nói: “Không chờ nữa, bây giờ chúng ta xông vào luôn đi!”
Đinh Xương nói rồi dẫn người lao thẳng vào trong, khi thấy cảnh tượng này, Dương Thanh đang quan sát Đinh Xương ở cách đó không xa lập tức biến sắc.
“Con chó già Đinh Xương!”
Anh bước ra khỏi chỗ trốn, quát lớn với Đinh Xương.
Nghe thấy giọng Dương Thanh, Đinh Xương đang định xông vào sân bay lập tức khựng lại. Lão ta nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt hết sức dữ tợn: “Dương Thanh! Mày cũng dám tới sân bay, đúng là chán sống rồi đấy!”
Dương Thanh tức giận nói: “Tên bại trận như ông cũng dám nhắc đến vấn đề đó à? Nếu là đàn ông thì hãy một chọi một với tôi đi!”
Dương Thanh bước lên trước một bước, cầm một con dao găm màu đen lóe lên ánh sáng tối tăm.
Khi thấy con dao găm trong tay Dương Thanh, con ngươi Đinh Xương bỗng co lại, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam. Lão ta khoát tay: “Tất cả mọi người, bắt lấy thằng nhãi đó cho tôi!”
Sau khi lão ta ra lệnh, mười cao thủ lập tức xông tới chỗ Dương Thanh, Đinh Xương đi trước nhất.
Tuy lão ta kiêng dè dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng lúc này bên lão ta đang có mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh, linh khí ở ngay trước mặt, sao lão ta có thể bỏ qua chứ?
Dương Thanh không hề hoang mang, khi đám người Đinh Xương sắp đến gần, anh bỗng mỉm cười lạnh lùng, ngay sau đó, anh quay người chạy ra ngoài luôn.
“Dương Thanh, đứng đó cho tao!”
Đinh Xương quát lớn sau lưng Dương Thanh.
Dương Thanh phát huy tốc độ tới cực hạn, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám người Đinh Xương.
Vì sáng nay Đinh Xương vừa bị thương bởi dao găm linh khí của Dương Thanh, vết thương vô cùng nghiêm trọng nên lão ta không thể phát huy tốc độ cao nhất. Sau khi chạy vài trăm mét, vết thương vốn đã nghiêm trọng của lão ta lại rách ra, máu tươi chảy ròng ròng.
Lão ta cắn răng ngừng lại.
“Ông hai, ông không sao chứ?”
Một cao thủ của nhà họ Đinh vội bước đến, lo lắng hỏi.
Đinh Xương tức giận nói: “Cứ mặc kệ tôi, đuổi theo tiếp đi!”
Khó khăn lắm mới tìm được Dương Thanh, hơn nữa anh còn đi một mình, sao lão ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh được?
Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều đuổi theo Dương Thanh.
Dương Thanh chuẩn bị gọi cho Mục Hoa, đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển lại gọi đến.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Anh Thanh, có một ông lão tự xưng là Mục Hoa bảo rằng anh nhờ ông ấy tới đón em”.
Ngay sau đó, giọng Mục Hoa vang lên: “Cậu Thanh, tôi là Mục Hoa, tôi đã cử cao thủ của Mục phủ đi giúp cậu, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đưa thần y về Mục phủ an toàn”.
Rõ ràng Mục Hoa đã biết chuyện Dương Thanh dụ cao thủ của nhà họ Đinh đi.
Dương Thanh vội nói: “Được, phải đưa em gái tôi về Mục phủ an toàn đấy!”
Mục Hoa đáp: “Cậu Thanh cứ yên tâm!”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh liều mạng dẫn người đi để Mục Hoa bên kia có cơ hội đưa Phùng Tiểu Uyển rời đi an toàn.
Nhưng trong một ngày, anh đã cố gắng điều khiển dao găm linh khí hai lần, khiến cơ thể bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa lành.
Hồi nãy, anh còn có thể kéo giãn khoảng cách với các cao thủ phía sau bằng thể lực, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình sắp kiệt sức, hơn nữa các cao thủ ở đằng sau cũng đang đến gần anh hơn.
Nếu cứ giữ tốc độ này, có lẽ chỉ ba phút nữa, anh sẽ bị nhóm cao thủ nhanh nhất của nhà họ Đinh đuổi kịp.
“Xem ra hôm nay chỉ có thể liều mạng một trận thôi!”
Dương Thanh bỗng đứng lại, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
So với việc tiếp tục tiêu hao thể lực một cách điên cuồng, chi bằng ra tay luôn, giết một thì huề vốn, giết hai thì lời, kiểu gì anh cũng không lỗ được.