“Tôi ở khách sạn Mễ Phương trên đường Hương Lúa. Làm phiền anh rồi!”
Hạ Hà khẽ đáp.
Ba mươi phút sau, Dương Thanh đưa Hạ Hà tới khách sạn Mễ Phương.
“Hôm nay vô cùng xin lỗi anh!”
Sau khi xuống xe, Hạ Hà áy náy nói: “Mặc dù tôi không biết Tào Khánh là ai nhưng cũng biết một gia tộc có thể tiện tay bỏ ra mười tỷ để bồi thường sẽ không dễ chọc”.
“Anh lại cứu tôi thêm một lần. Sợ là đời này tôi không đền đáp được ơn huệ của anh”.
“Nếu sau này anh có gì cần giúp cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ”.
Tuy không hề nói cảm ơn nhưng lời nói của cô ta tràn đầy ý cảm kích.
Dương Thanh cười nói:”Cô không cần cảm thấy nợ tôi. Cô cũng thấy rồi đó, dù không có Tào Khánh thì tôi và anh trai hắn là Tào Trí cũng có thù oán trước rồi”.
Hạ Hà biết Dương Thanh không muốn mình áy náy, cũng không nhiều lời, chỉ thầm ghi tạc trong lòng.
“Tôi về trước đây! Anh đi đường cẩn thận!”
Hạ Hà chào tạm biệt rồi quay lưng rời đi.
“Hạ Hà, em về rồi à?”
Nhưng cô ta vừa bước vào khách sạn đã nghe thấy một giọng nam dịu dàng.
Hạ Hà cau mày, lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngô Thiên Hữu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Ngô Thiên Hữu cười nói: “Không có việc gì, chỉ là muộn rồi vẫn chưa thấy em về nên hơi lo lắng. Thấy em trở về an toàn, anh yên tâm rồi”.
Hạ Hà lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây”.
Dứt lời, cô ta quay sang nhìn Dương Thanh: “Ngủ ngon nhé!”
Dương Thanh mỉm cười: “Ngủ ngon!”
Nói xong, anh quay lưng định lên xe rời đi.
“Anh ta là ai vậy? Em không muốn giới thiệu chút sao?”
Ngô Thiên Hữu cười hỏi.
Dương Thanh vốn đã định rời đi, nhưng thấy Ngô Thiên Hữu không ngừng quấy rối Hạ Hà, anh bỗng thấy lo lắng.
Thái độ của Hạ Hà rất lạnh nhạt, rõ ràng không thích Ngô Thiên Hữu, thậm chí còn chán ghét.
Mà Ngô Thiên Hữu lại có ý với Ha Hà, tỏ ra hết lòng quan tâm cô ta.
“Anh ấy là bạn trai tôi”.
Hạ Hà không chút do dự lôi Dương Thanh ra làm lá chắn.
Dương Thanh không khỏi sửng sốt, nhưng thấy ánh mắt cầu khẩn xen chút áy náy, anh mới vỡ lẽ ra.
Ngô Thiên Hữu nghe thấy thế, con ngươi lập tức co rút.
“Bạn trai?”
Ngô Thiên Hữu bật cười, ý tứ sâu xa.
“Chúng ta ở cùng đoàn làm phim hai tháng rồi, trước giờ anh chưa từng nghe nói em có bạn trai”.
Ngô Thiên Hữu cười nói: “Anh ta là lái xe taxi em gọi tới phải không?”
“Dù có muốn tìm lá chắn để từ chối anh em cũng nên tìm người nào phù hợp chứ, đâu thể tùy tiện tìm một thằng lái taxi quèn lừa anh được?”
Dứt lời, anh ta lại nhìn sang Dương Thanh: “Anh chỉ là tài xế taxi thôi, không có tư cách theo đuổi Hạ Hà. Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý nghĩ viển vông này, tránh xa cô ấy ra, nghe rõ chưa?”
Ánh mắt Ngô Thiên Hữu tràn đầy uy hiếp.
Dương Thanh buồn cười nhìn anh ta: “Có phải tránh xa Hạ Hà hay không, anh và tôi nói đều không tính, cô ấy nói mới tính”.
“Ranh con, anh đang rượu mời không uống thích uống rượu phạt à? Anh biết tôi là ai không?”
Ngô Thiên Hữu khinh thường nhìn Dương Thanh.
Lúc này, sau lưng anh ta còn có hai gã vệ sĩ mặc vest đi theo.
Nhưng so với vệ sĩ của Tào Trí ở quán bar Hồng Nhan, bọn họ quá yếu.
“Ngô Thiên Hữu, tôi yêu ai không liên quan đến anh!”