Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Keng!”

Tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, dao găm trong tay Hạ Hà bị đánh bay.

“Cô điên rồi à?”

Mạnh Thiên Lan cắn răng: “Cho dù cô muốn chết thì cũng phải thấy xác cậu ấy đã chứ? Còn chưa biết cậu ấy còn sống hay không mà cô đã định tự tử vì tình à?”

Mặt Hạ Hà đầm đìa nước mắt, cô ta nhìn về phía đống đổ nát ở nhà họ Hà: “Đã thế này rồi mà vẫn cần chờ kết quả ư?”

Mạnh Thiên Lan nói với vẻ kiên định: “Tôi tin chắc cậu ấy còn sống!”

Thấy dáng vẻ khẳng định của Mạnh Thiên Lan, Hạ Hà thoáng sửng sốt, cô ta vô thức nhìn đống đổ nát ở nhà họ Hà.

Vào lúc này, bụi đất bay lên đã ít dần, cảnh vật cũng trở nên rõ rệt.

“Ầm!”

Đúng lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Dương Thanh đứng dậy từ đống đổ nát.

Người anh cũng đầy máu, không khác gì Khương Kiếm cả.

Tuy trông anh cũng rất thê thảm nhưng khí thế vẫn mạnh, còn khí thế của Khương Kiếm thì rất yếu.

“Ha ha, cậu ấy còn sống! Tôi biết ngay cậu ấy còn sống mà!”

Mạnh Thiên Lan kích động cười nói.

Hạ Hà cũng mừng phát khóc, cô ta nghĩ đến việc mình vừa định tự tử hồi nãy, bỗng thấy cô ta không khác gì kẻ ngu.

Bao năm quen biết, Dương Thanh đã bao giờ khiến cô ta thất vọng chưa? Chưa bao giờ!

Diệp Chiến Quốc siết chặt nắm tay, kích động nói: “Tứ trưởng lão đúng là thần thoại bất bại! Nơi nào có cậu ấy thì sẽ có kỳ tích!”

Vào lúc này, người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều kích động hoan hô.

Trên đống đổ nát ở nhà họ Hà, Dương Thanh cầm kiếm đứng đó, bình tĩnh nhìn Khương Kiếm: “Ông thua rồi!”

Trên người Khương Kiếm toàn vết chém, gần như không còn chỗ nào lành lặn, thanh kiếm trong tay ông ta cắm xuống đất, ông ta vịn chuôi kiếm, lảo đảo như sắp ngã, dường như nếu không có thanh kiếm đỡ thì ông ta đã gục xuống rồi.

“Không thể nào!”

Cuối cùng Khương Kiếm đang đứng im cũng lên tiếng, nét mặt vô cùng dữ tợn: “Tôi đã tìm hiểu về kiếm ba mươi năm, suốt quá trình đó, tôi chỉ thua Tề Thiên Hà đúng một lần, sau đó thì vô địch trong những người đồng trang lứa!”

“Bao năm qua, tôi khổ tu kiếm đạo, nhất là chiêu Nhát Kiếm Vô Địch này, cực kỳ mạnh mẽ, sao tôi có thể thua một thanh niên chưa đầy 30 tuổi?”

“Tôi không tin?”

Khương Kiếm ngửa mặt gào lên với vẻ điên cuồng.

“A!”

Ông ta bỗng rút kiếm linh khí ra, chỉ lên trời, hét lớn.

“Đoàng đoàng!”

Một tia sét bỗng giáng từ trên trời xuống, kiếm linh khí trong tay Khương Kiếm như cột thu lôi, lập tức dẫn sét vào người ông ta.

Khí thế yếu ớt của Khương Kiếm lập tức điên cuồng tăng vọt.

“Có chuyện gì thế?”

“Sao khí thế của Khương Kiếm vẫn tăng vậy?”

“Chẳng phải ông ta đã thua rồi à? Sao ông ta vẫn mạnh thế?”

...

Đám đông vừa hoan hô chiến thắng của Dương Thanh đều tròn mắt.

Mạnh Thiên Lan nghiêm nghị nói: “Khương Kiếm đang dùng bí pháp gì à?”

Diệp Chiến Quốc lắc đầu: “Chú nghe nói nhà họ Khương có một chiêu kiếm cấm, không ai trong nhà họ Khương dám tu luyện chiêu này, vì một khi thi triển, nó sẽ phát ra sức mạnh hủy diệt trời đất, nhưng người tu luyện chiêu đó cũng tử vong!”

“Ý chú là giờ Khương Kiếm định dùng chiêu kiếm cấm kia ạ?”

Mạnh Thiên Lan lập tức sợ hãi nói.

Diệp Chiến Quốc nhìn chằm chằm vào đống đổ nát ở nhà họ Hà, trầm giọng nói: “Đó chỉ là suy đoán của chú thôi, Khương Kiếm là thiên tài kiếm đạo số một Hạ Giới giới Cổ Võ, còn tự sáng tạo chiêu Nhát Kiếm Vô Địch, giờ lại thua Dương Thanh, sao ông ta có thể cam lòng?”

Hạ Hà vừa thầm thở phào nhẹ nhõm vì Dương Thanh lại bắt đầu căng thẳng, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Sau khi thấy Khương Kiếm vận dụng chiêu kiếm kia, cao thủ nhà họ Khương đều tròn mắt.

“Khương Kiếm điên rồi à? Không ngờ ông ấy lại định dùng chiêu kiếm cấm của nhà họ Khương”.

“Xem ra tứ trưởng lão thế tục đúng là rất mạnh, còn ép Khương Kiếm tới mức đấy”.

“Nhưng sau khi dùng chiêu kiếm cấm đấy, ông ấy còn mạng ư?”

...

Cao thủ nhà họ Khương đều có vẻ bi thương.

Dương Thanh nhìn Khương Kiếm, nét mặt vô cùng nghiêm nghị, tuy anh không biết đối phương định thi triển chiêu kiếm gì, nhưng anh đã cảm nhận được khí thế đáng sợ từ đối phương.

Anh có cảm giác một khi Khương Kiếm dùng chiêu này, anh sẽ chết ngay tức khắc.

Dương Thanh nghiêm nghị quát: “Khương Kiếm, ông đã thua, chẳng lẽ vẫn định đánh tiếp à?”

“Không! Tôi chưa thua!”

Khương Kiếm nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ dữ tợn: “Dù có chết, tôi cũng phải thắng!”

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí.

Rõ ràng Khương Kiếm đã là nỏ mạnh hết đà, đang ở trạng thái này mà vẫn dám dùng chiêu kiếm mạnh thế kia, đúng là chán sống.

“Ông điên rồi!”

Cảm nhận được chiêu kiếm của đối phương ngày càng mạnh hơn, Dương Thanh lắc đầu, chậm rãi giơ Thiên Tử Kiếm lên.

Anh biết, nếu mình không dùng ít thủ đoạn thì có lẽ sẽ bị giết thật.

Chiến Thần Quyết vận chuyển một chu thiên, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Dương Thanh, huyết mạch cuồng hóa sôi trào trong người anh như sóng biển.

Dương Thanh đang cầm Thiên Tử Kiếm như đến từ chín tầng trời, khí thế khiến người ta e sợ phát ra từ người anh.

“Đây...”

Con ngươi của Diệp Chiến Quốc bỗng co lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, khiếp sợ nói: “Đây không phải khí thế của Dương Thanh!”

Nghe thấy thế, Mạnh Thiên Lan và Hạ Hà đều sững sờ.

Mạnh Thiên Lan hỏi: “Chẳng lẽ linh hồn Ma Thần trong người cậu ấy đã thức tỉnh ạ?”

Diệp Chiến Quốc lắc đầu: “Khí thế này mạnh hơn khí thế từ linh hồn Ma Thần!”

“Sao cơ?”

Mạnh Thiên Lan sửng sốt.

Mạnh hơn cả linh hồn Ma Thần, đó sẽ là cao thủ cấp bậc gì?

“Là Thiên Tử Kiếm!”

Diệp Chiến Quốc kích động nói: “Chắc chắn cao thủ được phong ấn trong Thiên Tử Kiếm đã thức tỉnh! Dương Thanh không cần lo gì nữa!”

Mạnh Thiên Lan cũng nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc nói: “Trong Thiên Tử Kiếm phong ấn linh hồn của một cao thủ viễn cổ, khi chủ nhân của kiếm gặp nguy hiểm đến tính mạng, cao thủ đó sẽ tự xuất hiện, phát huy sức mạnh sánh ngang với một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ”.

Diệp Chiến Quốc gật đầu: “Đây là hành vi bảo vệ chủ nhân của Thiên Tử Kiếm, không cần Dương Thanh chủ động kích hoạt, hay nói cách khác, ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ mình bỗng được cao thủ viễn cổ trong Thiên Tử Kiếm nhập vào cơ thể rồi chiến đấu thay”.

“Nhát Kiếm Cấm, đi!”

Đúng lúc này, Khương Kiếm hơi nhích chân, lao về phía Dương Thanh.

Lúc này, một luồng khí màu đen đang bao bọc quanh kiếm linh khí của ông ta, khiến thanh kiếm đó càng thêm kỳ lạ và đáng sợ.

“Hừ!”

Dương Thanh hời hợt vung kiếm về phía trước.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, kiếm linh khí trong tay Khương Kiếm lập tức gãy.

Chiêu kiếm cấm mà ông ta tung ra cũng tan biến.

“Vụt!”

Mũi kiếm của Thiên Tử Kiếm xẹt qua cổ họng Khương Kiếm...

Trong lúc nhất thời, xung quanh vô cùng tĩnh lặng.

“Rầm!”

Mãi đến khi tiếng nổ dữ dội vang lên ở phía chân trời, mọi người mới hoàn hồn.

Thiên Tử Kiếm lao thẳng tới chân trời với khí thế không gì cản nổi, một tiếng động rất lớn vang lên, một vết nứt không gian trông như cửa vào thế giới khác bỗng xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK