Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh biết, và anh cũng hiểu được sự khó xử của Mục thành chủ, Mục thành chủ muốn giúp anh, nhưng chỉ vì một câu đã chọc giận thành chủ Hoài Thành, khiến cho Mục phủ gánh chịu tổn thất nặng nề.

Hiện giờ Mục thành chủ đã không còn cách nào giúp anh được.

Dương Thanh lắc đầu: "Mục thành chủ, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng!"

Nói xong, anh quay sang phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt không còn chút do dự, hai đầu gối gập mạnh xuống.

Nhưng ngay khi đầu gối anh sắp chạm đất, bỗng một bàn tay túm chặt bả vai anh, Dương Thanh ngẩng lên, nhận ra đó là lão Cửu.

Đôi mắt lão Cửu đã vằn đỏ, ông lão nhìn Dương Thanh, nói: "Cậu có biết vì sao ông ta lại nhất định muốn cậu phải quỳ xuống không? Bởi vì ông ta vô cùng sợ hãi trước thiên phú võ thuật của cậu, sợ rằng nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, thì ngày sau ông ta nhất định sẽ chết dưới tay cậu".

"Nhưng nếu hôm nay cậu quỳ xuống trước mặt ông ta, tư tưởng võ thuật của cậu sẽ bị hao tổn, thành quả võ thuật của cậu ngày sau cũng sẽ chỉ dừng lại ở đó, dù cậu có thể sống sót rời khỏi đây, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt trên ông ta".

Nghe lão Cửu nói xong, Dương Thanh mới bừng tỉnh, nhưng nếu anh không quỳ xuống cầu xin thành chủ Hoài Thành, sao lão ta chịu bỏ qua cho Mục phủ? Làm sao lão có thể bỏ qua cho những người bên cạnh anh?

Song, nếu võ thuật của mình dừng bước ở đây, sau này mình làm thế nào mà báo thù rửa hận được?

"Thì ra là thế!"

Dương Thanh bỗng hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Chuyện đang phát sinh trước mắt anh vô cùng tàn nhẫn, đây chính là giới võ thuật, một thế giới vô cùng tàn khốc, chỉ có kẻ mạnh là vua, kẻ yếu không có tôn nghiêm, không có sức lực tự bảo vệ mình, cũng không có tư cách bảo vệ người bên cạnh.

"Ầm!"

Đột nhiên, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tuôn ra từ trên người Dương Thanh, khoảng không phía trên Mục phủ chợt có mây đen ùn ùn kéo đến, lại nháy mắt tiêu tan đi, một vầng hào quang rực rỡ xuất hiện.

Khí thế võ thuật trên người Dương Thanh dần bình ổn trở lại, lúc này anh đã lên đến cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

"Đột phá rồi!"

Lão Cửu reo lên, lòng hân hoan vui mừng cho Dương Thanh.

Sau khi thực lực bước vào Siêu Phàm Cảnh, mỗi lần phá cảnh đều khó khăn vô cùng, nhất là khi đột phá một cảnh giới lớn thì độ khó càng gia tăng.

Tựa như kiếm khách Ảnh Tử, ông ta muốn đột phá từ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã phải mất không ít thời gian, chỉ tiếc cuối cùng lại bị cắt ngang.

Nhưng Dương Thanh lại chỉ cần một ý niệm đã đột phá từ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong bước thẳng lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thiên phú võ thuật và ngộ tính này thật chẳng khác nào yêu nghiệt.

Mục thành chủ ngẩng đầu nhìn về phía ráng màu rực rỡ trên không trung, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ: "Đây là cảnh giới hoàn mỹ!"

Các cao thủ cùng cảnh giới cũng có phân chia mạnh yếu, cảnh giới võ thuật càng thuần túy thì thực lực so với người cùng cảnh giới sẽ càng mạnh, mà cảnh giới hoàn mỹ chính là cảnh giới thuần túy nhất của võ thuật.

Người tu hành đạt được cảnh giới võ thuật hoàn mỹ chính là vô địch khi so với những người cùng cảnh giới, thậm chí còn có năng lực vượt cấp giết địch.

Loại cao thủ này, khi tu hành đến cấp bậc cao nhất thì đều là người đứng đầu một phương, xưa nay chưa từng có ngoại lệ.

Ngay cả trong các gia tộc Cổ Võ có lịch sử vô cùng xa xưa cũng chưa chắc đã có người đạt cảnh giới hoàn mỹ, nhưng hôm nay, các cao thủ có mặt ở đây lại được chứng kiến một người có cảnh giới võ thuật hoàn mỹ xuất hiện.

Dương Thanh lúc này đang cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức mạnh, khí thế võ thuật trên người đã tăng vọt vài lần.

"Đông Phương Nguyên, giết Dương Thanh!"

Khuôn mặt thành chủ Hoài Thành đã ngập tràn tức tối, lão ta bỗng quát lớn một tiếng.

Lão ta đang vô cùng sợ hãi, một người đã đạt cảnh giới võ thuật hoàn mỹ, nếu có thể sống sót, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là có thể bước vào nhóm những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nếu Dương Thanh thật sự có thể bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì trừ khi thành chủ Hoài Thành có thể đột phá tới cảnh giới cao hơn nữa, bằng không, lão ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh.

Vì thế, lão ta nhất định phải dập tắt khả năng này ngay khi nó mới đang manh nha.

Thành chủ Hoài Thành điên cuồng hét lớn: "Giết nó! Giết nó ngay cho tôi!"

"Vâng!"

Đông Phương Nguyên lao thẳng về phía Dương Thanh.

"Dương Thanh, mau rời khỏi Mục phủ!"

Lão Cửu bỗng hét lớn một tiếng, không biết ông lão lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên đẩy mạnh Dương Thanh, sau đó không hề do dự nhét vào miệng mình một viên thuốc màu đen.

"Ầm!"

Giây lát sau, một khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người lão Cửu.

"Grào!"

Lão Cửu gầm lên, nghe hệt như một con dã thú từ thủa Hồng Hoang.

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể lão Cửu chậm rãi phình to, trong giây lát ngắn ngủi, thân hình đã trướng hẳn lên.

Quần áo trên người ông lão đã rách bung, lộ ra nước da đỏ tối.

Không chỉ có thế, trên làn da ông lão còn đang nhanh chóng mọc lên một lớp lông màu đỏ.

Thậm chí, ngay cả trên mặt ông lão cũng đã mọc đầy lớp lông đỏ này.

"Ông Cửu!"

Dương Thanh hét lớn một tiếng, mặt đầy khiếp sợ.

Tuy anh không biết trên người lão Cửu đang có chuyện gì nhưng anh lại biết, những biến hóa trên người ông lão đều do viên thuốc màu đen mà ông lão vừa uống vào.

Chợt có người kêu lên kinh ngạc: "Ông ta uống Thú Hóa Đan!"

Ai đó thắc mắc: "Thú Hóa Đan là gì?"

Người kia giải thích: "Thú Hóa Đan, ý nghĩa của nó đúng như tên, là một loại đan dược có thể khiến người hóa thú, mà cao thủ dùng Thú Hóa Đan thì thực lực sẽ tăng vọt, có điều, khi dược hiệu biến mất, người uống thuốc này sẽ phải chết một cách vô cùng khốn khổ!"

"Giết!"

Lúc này, Đông Phương Nguyên đã vọt tới trước người lão Cửu, giơ tay đánh ra một quyền cực mạnh xuống người ông lão.

"Uỳnh!"

Quyền kia đập thẳng vào người lão Cửu.

Nhưng mọi người đều khiếp sợ nhận ra, lão Cửu không bị ảnh hưởng chút nào.

Lúc này lão Cửu đã cao lên chừng hai mét, Đông Phương Nguyên đứng trước mặt ông lão trông có vẻ nhỏ bé hơn hẳn, nhưng mọi người đều biết rõ, Đông Phương Nguyên chính là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của phủ Hoài Thành, tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhưng đây là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh thứ thiệt!

Vậy mà, một đòn dốc toàn lực của lão ta lại không thể khiến thân thể lão Cửu dao động một li chứ chưa nói gì đến bị thương.

"Sao lại thế được?"

Đông Phương Nguyên kinh hãi không tin vào mắt mình, một quyền vừa rồi của lão ta mạnh cỡ nào, chỉ có chính lão ta biết rõ.

Nếu là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ bình thường, chỉ e đã chết dưới một quyền này của lão ta rồi.

Nhưng lão Cửu, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, dù có uống Thú Hóa Đan thì cũng sẽ không thể khủng bố như vậy được chứ?

"Giết!"

Một giây tiếp theo, một thanh âm khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng lão Cửu.

"Uỳnh!"

Lão Cửu vung tay chém ra một quyền, nắm tay bằng quả bóng cao su nện thẳng vào ngực Đông Phương Nguyên, rồi sau đó, một tiếng động lớn vang lên, ngực Đông Phương Nguyên đã lõm xuống, lão ta hộc một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài cả chục mét, mất mạng trong giây lát.

"Trời!"

Có người hít mạnh một hơi đầy khiếp sợ.

Chỉ một quyền đã tiêu diệt một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ?

Sau mấy giây ngây dại, thành chủ Hoài Thành đã đằng đằng sát khí, vọt về phía lão Cửu.

Mục thành chủ cũng lao tới, chắn trước mặt thành chủ Hoài Thành.

"Cút ngay!"

Thành chủ Hoài Thành phẫn nộ quát.

Mục thành chủ lạnh giọng: "Đối thủ của ông là tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK