Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tề Thiên Hà tỏ thái độ cương quyết với Tề Lương, Dương Thanh hơi kinh ngạc.

Anh luôn cảm thấy Tề Thiên Hà cũng không đơn giản như bề ngoài.

Trong tài liệu mà Diệp Chiến Quốc đưa cho anh cũng có tài liệu về Tề Thiên Hà, Tề Thiên Hà là con trai của chủ gia tộc họ Tề, không những thế, ông ta từng là thiên tài nổi tiếng khắp Hạ Giới giới Cổ Võ.

Tề Thiên Hà từng đứng đầu Thiên Bảng, hay nói cách khác, Tề Thiên Hà từng giữ vị trí số một trong số các cao thủ Thiên Cảnh dưới 40 tuổi ở Hạ Giới giới Cổ Võ!

Nhưng sau này ông ta lại tự hủy hết tu vi vì tình, trở thành kẻ vô dụng.

Sắc mặt Tề Lương khó coi tới cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Hà: “Cho dù cậu là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu thì cũng không có quyền ngăn tôi chấp hành nhiệm vụ mà chủ gia tộc giao phó”.

Những cao thủ nhà họ Tề khác đều đứng sau Tề Lương, không có ai nghe Tề Thiên Hà.

Còn sau lưng Tề Thiên Hà thì không có cao thủ nhà họ Tề nào cả.

Tề Thiên Hà vẫn đang cầm một chai rượu, mùi rượu lan khắp bốn phía, dáng vẻ của ông ta giống hệt lần đầu tiên Dương Thanh nhìn thấy ông ta trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.

Nhưng lúc này trong mắt Tề Thiên Hà cũng không có vẻ say xỉn, ông ta nhìn chằm chằm vào Tề Lương: “Tôi bảo ông giao người ra! Tôi sẽ giải thích với chủ gia tộc”.

Tề Lương lắc đầu: “Nếu không có mệnh lệnh của chủ gia tộc, tôi sẽ không nghe cậu đâu”.

Dương Thanh quan sát với vẻ hứng thú, nếu nhà họ Tề đã có người ra mặt, anh cũng vui lòng đứng xem.

Nhưng xem ra Tề Lương cũng không nể mặt Tề Thiên Hà, còn lấy chủ gia tộc họ Tề ra uy hiếp Tề Thiên Hà nữa.

Rõ ràng Tề Thiên Hà cũng hiểu Tề Lương sẽ không bao giờ giao người ra.

“Đưa những người nhà họ Tề mà cậu ta muốn ra ngoài cho tôi!”

Đúng lúc này, Tề Thiên Hà chợt nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Ông ta vừa dứt lời, năm người đã bước ra khỏi bóng tối.

Trông thấy năm người này, Tề Lương lập tức biến sắc.

Lão ta còn chưa hoàn hồn thì năm cao thủ vừa bước ra khỏi bóng tối đã xông về phía cao thủ nhà họ Tề.

Chỉ sau chớp mắt, những người nhà họ Tề mà Trương Kế vừa gọi tên đã bị ném ra ngoài, ai cũng bị thương nặng.

Năm cao thủ kia lại đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Cảnh tượng này lập tức khiến đám đông kinh hãi.

Ngay cả Dương Thanh cũng có vẻ nghiêm nghị, thủ đoạn ẩn núp của năm cao thủ vừa bước ra khỏi bóng tối vô cùng cao siêu, anh cũng không cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Chẳng những năm người kia giỏi ẩn núp mà thực lực cũng rất mạnh, có lẽ đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.

Từ phản ứng khiếp sợ của Tề Lương thì có thể thấy, lão ta cũng không biết bên cạnh Tề Thiên Hà vẫn còn năm cao thủ mạnh như vậy.

Tề Thiên Hà không quan tâm đến sự kinh hãi của Tề Lương mà nhìn về phía Dương Thanh: “Giờ cậu đi được rồi chứ?”

Tuy giọng điệu của Tề Thiên Hà hết sức bình tĩnh nhưng không hiểu sao Dương Thanh lại cảm nhận được áp lực vô hình, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng Tề Thiên Hà không có chút khí thế nào nhưng vẫn khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực.

Nếu trong những tài liệu mà Diệp Chiến Quốc đưa cho anh không có tài liệu về Tề Thiên Hà, thậm chí Dương Thanh còn nghi ngờ Tề Thiên Hà đã đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm.

Dương Thanh cũng không hiểu nổi, nếu bên cạnh Tề Thiên Hà đã có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, tại sao trước đó, trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, Tề Thiên Hà chỉ ra mặt ngăn cản đám người Tề Phong chứ không giúp Tề Phong đối phó với anh chứ?

Trong tình huống khi ấy, nếu phe của năm thế gia Cổ Võ có thêm năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong thì đúng là không biết thắng thua sẽ thế nào.

Thậm chí có thể nói, Dương Thanh có tỷ lệ thua rất cao.

Dương Thanh nói: “Người của quân đoàn cao thủ thuộc chiến vực Trung Châu cũng bị nhà họ Tề nhốt ở đây”.

Tề Thiên Hà nhìn về phía Tề Lương, bình tĩnh nói: “Còn có chuyện này à?”

Tề Lương cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Hà, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói: “Tề Thiên Hà, cậu làm thế, không sợ chọc giận chủ gia tộc ư?”

Tề Thiên Hà nhíu mày: “Tôi hỏi ông, có phải người của quân đoàn cao thủ thuộc chiến vực Trung Châu đang ở đây không?”

Tề Thiên Hà như có khí thế của người ngồi trên cao, khiến Tề Lương hơi khó chịu.

Tề Lương cắn răng: “Đúng là trước đó người của chiến vực Trung Châu đã tới đây, bị tôi nhốt ở nơi này”.

Tề Thiên Hà không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Thả người đi!”

“Tề Thiên Hà!”

Tề Lương vô cùng tức giận, gọi thẳng tên Tề Thiên Hà.

Tề Thiên Hà quát lớn: “Thả người ra!”

Rõ ràng cảnh giới của Tề Lương hơn xa Tề Thiên Hà nhưng vào lúc này, khí thế của Tề Thiên Hà lại áp đảo Tề Lương, chuyện này khiến Dương Thanh hết sức kinh ngạc.

Tề Lương hít sâu một hơi, hình như đang cố gắng nén giận, sau cùng lão ta vẫn quát: “Thả hết người ra!”

“Vâng!”

Người nhà họ Tề lập tức rời đi.

Tề Lương nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Hà: “Tôi sẽ báo cáo hành vi của cậu cho chủ gia tộc biết”.

Tề Thiên Hà không thèm nhìn Tề Lương, cầm chai rượu lên uống ực một ngụm.

Mười mấy cao thủ của quân đoàn cao thủ nhanh chóng bước ra dưới sự dẫn đường của người nhà họ Tề.

Người đi đầu chính là bạn thân thiết của Dương Thanh - Mạnh Thiên Lan!

“Dương Thanh!”

Khi nhìn thấy Dương Thanh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Thiên Lan tràn ngập vẻ kích động, cô ta lao thẳng đến chỗ Dương Thanh, ôm chặt lấy Dương Thanh trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Người của quân đoàn cao thủ sắp há hốc mồm vì kinh ngạc, từ sau khi Mạnh Thiên Lan đến Trung Châu, bắt đầu tiếp nhận quân đoàn cao thủ, cô ta luôn mạnh mẽ, đã bao giờ ra dáng con gái thế này đâu cơ chứ?

Nhưng Mạnh Thiên Lan cũng chỉ ôm Dương Thanh một cái chứ không kéo dài quá lâu, cô ta nhanh chóng thả Dương Thanh ra.

Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Mạnh Thiên Lan, quan sát cô ta một lượt rồi cười nói: “Không tồi! Cô đã đột phá Thiên Cảnh, không lâu nữa sẽ đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.

Mạnh Thiên Lan cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “So tài thử chứ?”

Dương Thanh cười: “Giờ cô còn lâu mới là đối thủ của tôi”.

Lúc này, Tề Thiên Hà nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Chúng tôi lấy được trang viên này từ nhà họ Hà của Trung Châu, nhưng tôi đã dùng cách đàng hoàng, giờ nó thuộc về nhà họ Tề chúng tôi”.

“Tôi đã giao người mà cậu muốn cho cậu, ngoài ra từ hôm nay trở đi, cao thủ nhà họ Tề cũng sẽ tuân theo quy định mà hội trưởng lão ban hành trong thế giới mới. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời cậu rời đi!”

Nghe thấy Tề Thiên Hà nói thế, Mạnh Thiên Lan lập tức nổi giận: “Các người giam giữ người của quân đoàn cao thủ Trung Châu chúng tôi mà định đuổi người đi chỉ bằng một câu à?”

Tề Thiên Hà thản nhiên nhìn Mạnh Thiên Lan, lập tức lấy một chiếc nhẫn ra, ném cho cô ta.

Mạnh Thiên Lan đang định lên tiếng thì nghe thấy Tề Thiên Hà nói: “Đây là nhẫn chứa đồ, bên trong có một triệu viên linh thạch hạ phẩm, ngoài ra còn có một viên Tiểu Linh Đan, có thể giúp cô đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.

Mạnh Thiên Lan đang chuẩn bị nổi giận lập tức mỉm cười.

Cô ta vội cầm lấy nhẫn chứa đồ, cảm nhận thử, sau khi xác nhận đồ trong nhẫn xong thì mỉm cười nhìn Tề Thiên Hà: “Đã vậy thì tôi không khách sáo nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK