Lúc này trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Dương Thanh ân ái với người phụ nữ khác. Cô chợt cảm thấy dơ bẩn.
Một đêm khó ngủ với rất nhiều người.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh thức trắng đêm lặng lẽ rời khỏi nhà Mã Siêu.
Sau khi về tới dinh thự Vân Phong, anh không dám vào trong vì vết thương trên người mình quá kinh khủng, chỉ trốn ở ngoài quan sát.
Anh thấy Tần Đại Dũng đang bận rộn trong phòng bếp, cũng nhìn thấy Tần Y vừa trang điểm xong ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại không thấy Tần Thanh Tâm xuất hiện.
Dương Thanh lại càng thêm lo lắng.
Lúc ở nhà, Tần Thanh Tâm làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ. Bởi vì sáng nào cũng phải chải tóc cho Tiêu Tiêu nên cô thường dậy rất sớm.
Sửa soạn cho mình xong xuôi rồi mới chải tóc cho Tiêu Tiêu.
Sau khi cho Tiêu Tiêu mặc quần áo xinh đẹp, hai mẹ con mới xuống phòng bếp ăn sáng.
Tần Đại Dũng đã dọn đồ ăn ra bàn, nghi hoặc hỏi: “Tần Y, sao chị con vẫn chưa ra?”
Tần Y cũng cảm thấy kỳ quái: “Để con đi gọi chị”.
Thoáng chốc Tần Y đã đến trước cửa phòng của Tần Thanh Tâm, đang định gõ cửa thì cửa phòng đã bị mở ra.
“Sao chị…”
Tần Y đang định hỏi thăm chợt phát hiện hai mắt Tần Thanh Tâm sưng đỏ, tinh thần mỏi mệt, lập tức hốt hoảng: “Chị bị sao thế?”
“Có phải đêm qua chị không chịu ngủ nằm khóc cả đêm không? Nếu không sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tần Thanh Tâm gượng cười nói: “Tối qua chị tăng ca uống hơi nhiều cà phê nên bị khó ngủ”.
“Chị đừng gạt em, chắc chắc chị đã khóc rất lâu”.
Tần Y đau lòng nói.
Cô ta sống cùng Tần Thanh Tâm bao nhiêu năm nay, sao có thể không nhìn ra cô đã khóc suốt đêm?
“Phải rồi, anh rể đâu? Không phải anh ấy ức hiếp chị đấy chứ?”
Tần Y hùng hổ nói.
Dứt lời, cô ta chạy vọt vào phòng của Tần Thanh Tâm.
“Dương Thanh, anh mau cút ra đây cho tôi. Sao anh lại ức hiếp chị tôi?”
Tần Y vừa bước vào liền tức giận hét lớn, vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng trên giường không có ai. Cô ta xông vào nhà tắm vẫn không thấy bóng dáng Dương Thanh đâu.
“Em đừng làm loạn nữa, chị thực sự không sao, cũng không phải Dương Thanh ức hiếp chị”.
Dường như Tần Thanh Tâm không còn sức để nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải đi làm”.
“Nhất định là chị đang giấu em gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tần Y rất lo cho Tần Thanh Tâm, không ngừng truy hỏi.
Viền mắt Tần Thanh Tâm đỏ bừng, nước mắt sắp tuôn rơi. Cô không trả lời, chỉ lắc đầu nói: “Chị đi ăn sáng trước đây!”
Dứt lời, cô đi tới phòng bếp.
Tần Y đau lòng nhìn theo bóng lưng cô.
“Tiêu Tiêu, cháu mau nói cho dì biết, có phải bố mẹ cháu cãi nhau rồi không?”
Tần Y quay sang hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu mếu máo, nước mắt ào ào tuôn ra.
“Sao cháu lại khóc? Bố mẹ cháu cãi nhau à?”, Tần Y hốt hoảng hỏi.
Tiêu Tiêu khóc nức nở: “Bố mẹ ly hôn rồi. Bố cháu không cần cháu nữa rồi!”
Nghe thấy thế, Tần Y sững sờ như bị sét đánh, ngơ ngác hỏi: “Sao lại như vậy? Tình cảm của hai người họ rất sâu nặng, sao có thể ly hôn được?”
Chất lượng cách âm của biệt thự vô cùng tốt, Dương Thanh lại đứng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong biệt thự, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Anh chỉ thấy Tần Y tới gõ cửa phòng Tần Thanh Tâm, không biết hai người đã nói gì, Tần Thanh Tâm xuống phòng bếp trước.
Sau đó Tần Y lại nói gì đó với Tiêu Tiêu, cô bé bất chợt bật khóc.