Người đồ đệ kia hỏi tiếp: “Sư phụ, nếu đây đã là bẫy của thành chủ Hoài Thành thì bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có cần tìm Dương Thanh nữa không ạ?”
Trong mắt Dược Vương lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta lạnh lùng nói: “Cho dù thế nào, điều duy nhất có thể khẳng định bây giờ chính là Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của Dược Vương Cốc chúng ta, cho dù không có mưu kế của thành chủ Hoài Thành, chúng ta cũng phải giết Dương Thanh”.
Đồ đệ kia lo lắng nói: “Nhưng… nếu chúng ta giết Dương Thanh thì phải đối phó với sư phụ cậu ta thế nào?”
Dược Vương híp mắt: “Nếu thành chủ Hoài Thành đã thích tính kế người ta như thế, chúng ta cũng tương kế tựu kế một lần đi. Bây giờ tin ông ta đuổi giết Dương Thanh đã lan khắp Hoài Thành, không thể giấu nổi nữa”.
“Bây giờ chúng ta cứ loan tin rằng mọi chuyện giữa Dược Vương Cốc và Dương Thanh chỉ là hiểu lầm, ai dám động tới Dương Thanh thì cũng là động đến Dược Vương Cốc”.
Nghe thấy Dược Vương nói thế, người đồ đệ hỏi với vẻ ngờ vực: “Sư phụ, ý người là sao?”
Dược Vương nói: “Lúc này, thành chủ Hoài Thành đang ra lệnh đuổi giết Dương Thanh, còn Dược Vương Cốc lại bày tỏ thái độ rằng ai động tới Dương Thanh thì cũng là kẻ địch của Dược Vương Cốc, nếu Dương Thanh chết, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
Đồ đệ kia hiểu ngay: “Sư phụ, con hiểu rồi, người chỉ cố tình loan tin như thế, nhưng trên thực tế, cao thủ của Dược Vương Cốc chúng ta vẫn tiếp tục đuổi giết Dương Thanh”.
Dược Vương gật đầu: “Từ Hoa, con dẫn Tả và Hữu hộ pháp đi đuổi giết Dương Thanh nhé!”
Nghe thấy thế, Từ Hoa giật mình, Tả và Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có thực lực gần với Dược Vương.
Bây giờ, Dược Vương lại muốn dùng đến hai cao thủ này, đúng là không chừa cho Dương Thanh đường sống nào hết!
“Vâng, thưa sư phụ! “
Từ Hoa vội đáp rồi lập tức quay người rời đi.
Một tin tức nhanh chóng được truyền ra từ Dược Vương Cốc, Dược Vương đích thân ra lệnh, không ai được động đến Dương Thanh, nếu ai dám ra tay với Dương Thanh thì cũng là kẻ địch của Dược Vương Cốc.
Trong lúc nhất thời, một số thế lực đang định giết Dương Thanh để tranh công với phủ Hoài Thành đều thi nhau từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh.
Phủ Hoài Thành đang đuổi giết Dương Thanh, Dược Vương Cốc lại muốn bảo vệ Dương Thanh, rõ ràng là định đối đầu với phủ Hoài Thành, trong tình huống này, thế lực nào dám nhúng tay vào thì chính là tìm đường chết.
Bởi vì cho dù bạn làm gì thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại.
Ở phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành cũng đã nhận được tin tức này, sắc mặt lão ta u ám tới cực điểm, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Dược Vương này, rõ ràng ông ta cũng muốn giết Dương Thanh nhưng lại cho loan tin như thế, rõ ràng ông ta đã biết đến sự mạnh mẽ của sư phụ Dương Thanh rồi”.
Hoài Tinh Vũ nói với vẻ lo âu: “Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tin chúng ta đuổi giết Dương Thanh đã lan khắp Hoài Thành, bây giờ, cho dù là ai giết Dương Thanh thì cũng sẽ đổ lên đầu chúng ta”.
Đây cũng là chuyện khiến thành chủ Hoài Thành lo lắng nhất, tuy lão ta ra lệnh cho tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở Hoài Thành đuổi giết Dương Thanh, nhưng không ngờ tin tức này lại lan khắp Hoài Thành nhanh như thế.
Cũng như Hoài Tinh Vũ vừa nói, một khi Dương Thanh chết, cho dù có phải người của họ ra tay hay không, việc này cũng sẽ bị đổ cho họ.
“Nếu việc đã đến nước này thì chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi! Truyền lệnh của ta, điều động tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở Hoài Thành đi đuổi giết Dương Thanh, ai giết Dương Thanh sẽ được phủ Hoài Thành khen thưởng một bộ công pháp tu luyện hàng đầu, những thanh niên giỏi giang từ 35 tuổi trở xuống có thể tùy ý chọn một cô gái chưa lập gia đình ở phủ Hoài Thành để kết hôn”.
Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám.
Lão ta định thực hiện đạo lý, đã không làm thì thôi, còn nếu làm thì phải làm cho trót.
Nếu tin tức phủ Hoài Thành đuổi giết Dương Thanh đã bị truyền đi, vậy cũng không cần giấu giếm nữa, cứ ra sức đuổi giết Dương Thanh là được.
Tuy lão ta kiêng dè Vô Danh, nhưng dù sao Vô Danh cũng đến từ nơi đó, theo quy định, Vô Danh không thể tùy ý sát hại người khác được.
Hơn nữa, phủ Hoài Thành của lão ta cũng không đơn giản như bề ngoài, nếu ép lão ta, cho dù thực lực của Vô Danh đã hơn xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì cũng chưa chắc có thể giết lão ta ở phủ Hoài Thành.
Cùng lúc đó, Dương Thanh, lão Cửu và Hoài Lam đang trốn tránh sự đuổi giết từ khắp nơi.
“Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới rời khỏi Hoài Thành?”
Lão Cửu hơi tức giận, ông lão đã đi theo Hoài Lam rất lâu, nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu sắp rời khỏi Hoài Thành.
Hoài Lam chỉ về phía Nam, nói: “Hai người thấy con sông kia không? Chỉ cần băng qua nó là có thể rời khỏi phủ Hoài Thành rồi”.
Có vẻ chỉ còn khoảng hai ba cây, đã rất gần.
“Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy”.
Lão Cửu nhìn chằm chằm vào Hoài Lam, trong mắt còn có sát khí.
Hoài Lam sợ hãi nhìn lão Cửu, vội nói: “Tiền bối cứ yên tâm, tôi sẽ không lừa hai người đâu”.
Dương Thanh nói: “Đi thôi!”
Anh nói rồi dẫn đầu, tiếp tục bước về phía Nam.
Chỉ mất mấy phút, ba người đã đi nốt quãng đường dài ba cây số.
Nhưng ở bờ sông không có gì, mà nếu muốn băng qua con sông này thì phải có thuyền.
“Tôi nhớ ở đây có nhiều thuyền con lắm mà!”
Hoài Lam nhíu mày, theo cô ta nhớ, quanh đây có rất nhiều thuyền con, nhưng giờ chẳng có chiếc nào hết.
Dương Thanh nói: “Chúng ta chia ra tìm xem!”
Anh nói rồi bước về một phía.
Họ sắp rời khỏi Hoài Thành, nhưng vì thiếu thuyền nên không thể rời đi.
May mà xung quanh toàn cỏ lau, cho dù cao thủ của Hoài Thành đuổi tới thì cũng rất khó phát hiện ra họ.
Nhưng ba người đã tìm tận mười phút mà vẫn không thấy chiếc thuyền nào.
Sắc mặt lão Cửu u ám tới cực điểm, ông lão lạnh lùng nhìn về phía Hoài Lam: “Chẳng phải cô đã cam đoan rằng có thể dẫn bọn tôi rời khỏi Hoài Thành à?”
Mắt Hoài Lam đỏ hoe, cô ta nhìn lão Cửu với vẻ hơi kiêng dè rồi quay sang Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, những gì mà tôi nói đều là thật, hồi trước ở đây có rất nhiều thuyền con, trên sông cũng có rất nhiều người lái thuyền, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà chẳng có ai hết”.
Trong lúc cô ta nói, trên sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có một ông lão đội mũ rộng vành, cầm gậy trúc, đang chậm rãi chèo tới chỗ họ.
Hoài Lam lập tức mừng rỡ: “Có người lái thuyền rồi!”
Lúc này sắc mặt lão Cửu mới dịu lại, nhưng khi nhìn về phía con thuyền trên sông, ông lão lại nghiêm nghị nói: “Người lái thuyền này có gì đó khác thường, tôi không cảm nhận được khí thế trên người ông ta”.
“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lắm”.
Ông lão vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Tìm thấy Dương Thanh rồi, cậu ta ở đây!”