Ông ta phản ứng rất nhanh: “Chủ tịch là vô cùng bất mãn với Ngô Thiên Hữu, lẽ nào chủ tịch đang ám chỉ mình đổi Ngô Thiên Hữu?”
Lạc Bân nghĩ vậy liền lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách công ty giải trí Ngôi Sao: “Chuẩn bị thay đổi Ngô Thiên Hữu bất cứ lúc nào!”
Đây là lý do chính khiến Lạc Bân được Dương Thanh xem trọng.
Ông ta có thể đoán được ý đồ trong mỗi câu nói của Dương Thanh, nên mỗi lần Dương Thanh giao nhiệm vụ cho ông ta, ông ta đều hoàn thành ngay lập tức.
Nhưng Dương Thanh lại không biết chỉ vài lời nói của anh lại khiến cho Lạc Bân âm thầm làm nhiều việc như vậy.
Sau khi tan làm, Dương Thanh ở lại phòng làm việc. Ngồi hơn nửa giờ anh mới lái xe đến khách sạn Mễ Phương.
“Dương Thanh, thật ngại quá, lại làm phiền anh rồi”.
Hạ Hà thấy Dương Thanh tới, thật sự áy náy nói.
Nếu không phải nóng lòng muốn thoát khỏi sự quấy rầy của Ngô Thiên Hữu, chắn chắn cô ta sẽ không tìm Dương Thanh giúp đỡ nữa.
Dương Thanh cười lắc đầu nói sang chuyện khác: “Tôi nghe nói bộ phim chiếu mạng cô đang quay nhờ có cô mới bỗng nhiên trở nên nổi tiếng?”
“Nghe nói cô được giới truyền thông nước ngoài đánh giá là mỹ nữ ngàn năm có một?”
Hạ Hà hơi xấu hổ, đỏ mặt nói nhỏ: “Chỉ là những lời đồn đại mà thôi, nào có khoa trương như vậy. Sở dĩ bộ phim này trở nên ăn khách là do kịch bản được viết rất tốt”.
Dương Thanh mỉm cười nói: “Khiêm tốn quá sẽ trở thành kiêu ngạo. Nói ra cô là người có công lớn với bộ phim này, tôi nghĩ dù quan hệ của cô và Ngô Thiên Hữu có căng thẳng hơn nữa, công ty cũng sẽ không chèn ép cô đâu”.
“Hơn nữa, công ty giải trí Ngôi Sao sau này chỉ sẽ lăng xê cô, nói không chừng bộ phim tiếp theo cô sẽ là nữ chính đấy”.
Hạ Hà thở dài thườn thượt: “Tôi cũng không muốn làm đại minh tinh gì đó, tôi tiến vào giới giải trí chẳng qua chỉ là muốn kiếm sống mà thôi”.
“Như bây giờ ngược lại ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, chỉ ra cửa thôi cũng phải mang khẩu trang, chỉ sợ bị quần chúng vây xem”.
Đây là nỗi rầu lớn nhất của tất cả minh tinh, nhất là những minh tinh hơi nổi tiếng kia, bọn họ hoàn toàn không có không gian riêng tư.
“Nếu không thích thì có thể từ bỏ”.
Dương Thanh nổ máy xe, vừa lái xe vừa nói: “Chờ cô quay xong bộ phim này, trong tay hẳn là tích lũy được một khoản tiền, cô có thể thử nghiệm cảm giác tự mình làm chủ công ty”.
“Làm vậy cô cũng không cần lo lắng mất đi không gian riêng tư”.
Dương Thanh không nói thẳng ra anh sẽ giúp đỡ Hạ Hà.
Với địa vị bây giờ của anh, dù Hạ Hà mở công ty gì, chỉ cần anh cho cô ta một dự án nho nhỏ cũng có thể bảo đảm cho Hạ Hà hốt bạc.
Hạ Hà lập tức im lặng, tuy cô ta đơn thuần nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.
Nếu cô mở công ty chắc chắn Dương Thanh sẽ ra tay giúp đỡ.
Cô ta luôn thấy bản thân đã thiếu nợ Dương Thanh rất nhiều, nên cô ta không muốn làm phiền anh nữa.
Nhưng Dương Thanh lại cũng thấy mình mắc nợ Hạ Hà. Lúc trước Hạ Hà thà rằng hy sinh sự trong sạch của mình cũng nhất quyết bảo vệ Tiêu Tiêu, phần ân tình này Dương Thanh ghi lòng tác dạ.
Còn về việc Dương Thanh giấu tên giúp đỡ cho mẹ con Hạ Hà, hơn nữa còn giúp tìm được Ngải Lâm, chữa bệnh cho bà ta cũng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Hai mươi phút sau Dương Thanh dừng xe trước tiệm ăn nhà họ Trần.
Không ngờ anh lại tới đây nữa rồi. Dường như lần nào anh tới đây cũng đều xảy ra một số chuyện.
Dưới sự dẫn đường của Hạ Hà, chẳng mấy chốc hai người đã đi tới một phòng VIP xa hoa.
“Hạ Hà, cô đến rồi à!”
Hai người vừa vào phòng đã thấy đầy người ngồi sẵn bên trong.
Hạ Hà chau mày, vẻ mặt áy này nhìn Dương Thanh.
Ngô Thiên Hữu nói muốn mời Dương Thanh ăn cơm, còn muốn xin lỗi anh nhưng ai ngờ anh ta còn kêu những người khác tới nữa.
Hạ Hà biết người ở đây đều có quan hệ rất tốt với Ngô Thiên Hữu.
“Hạ Hà, đoàn phim của chúng ta tụ họp sao cô lại dẫn người ngoài đến đây?”
Lúc này một cô gái ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, bất mãn nói.
“Thì thế, chúng tôi cũng đâu có dẫn ai tới, đã nói chỉ có mỗi đoàn làm phim của chúng ta đến thôi mà”.
Lại thêm một cô gái trẻ nữa nói.