Mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Dương Thanh, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giẫm lên càng sợ hãi hơn, không ngừng run rẩy.
Những thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đã ngồi ăn với Yoshida Taro trước đó đều sợ hãi nhìn Dương Thanh, như đang nhìn thần chết.
Còn Yoshida Muyi làm gì dám hống hách như hồi nãy nữa đâu?
Ông ta cũng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sợ sệt.
Yoshida Muyi nhìn Dương Thanh, không dám nói năng gì.
“Á…”
Ngay sau đó, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giẫm lên bỗng hét thảm thiết: “Bố cứu con! Bố mau cứu con với! Bằng không cậu ta sẽ giết con thật mất”.
Yoshida Taro sợ thật rồi, hồi nãy trong phòng, hắn đã bị Dương Thanh đánh nhừ tử, còn bị gãy một tay.
Bây giờ anh lại giẫm lên hắn, người thanh niên này sẽ sợ tài phiệt nước Dương chắc?
“Chàng trai, nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua, tôi khuyên cậu, tốt nhất nên thả con trai tôi ra, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Yoshida Muyi nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu, chợt nói.
Tuy ông ta sợ hãi nhưng thái độ vẫn mạnh mẽ như cũ, ông ta biết rõ mục đích của mình khi tới Yến Đô lần này, nếu cúi đầu trước Dương Thanh bây giờ, một khi chuyện này bị truyền đi, gia tộc Yoshida sẽ bị bẽ mặt.
Quan trọng nhất là chuyện này sẽ khiến chi của ông ta mất cơ hội tiến vào trung tâm quyền lực của tài phiệt Yoshida.
Thế nên, cho dù con mình đang bị Dương Thanh giẫm lên, ông ta cũng không thể thỏa hiệp.
Dương Thanh nhướng mày, bỗng cười khẩy: “Hậu quả nghiêm trọng lắm ư?”
“Rắc!”
Anh vừa dứt lời, tiếng xương gãy bỗng vang lên, rõ rệt khác thường trong khung cảnh yên tĩnh này.
Mọi người đều nhìn về phía chân Dương Thanh, chỉ thấy Yoshida Taro vừa liều mạng cầu xin đã bị Dương Thanh đạp gãy cổ, trở thành cái xác.
“Taro!”
Yoshida Muyi sững sờ rồi hét lên thảm thiết.
“Chết rồi à?”
Sắc mặt Tô Thành Vũ trắng bệch, ông ta nuốt nước bọt, có vẻ không dám tin.
Chỉ mình Lạc Bân vẫn thản nhiên, kết cục của Yoshida Taro đã được quyết định từ khi hắn nhòm ngó sắc đẹp của Hạ Hà rồi.
Lạc Bân biết rõ Dương Thanh bao che khuyết điểm đến đâu.
Những người của tài phiệt khác đi theo Yoshida Muyi cũng sững sờ, họ không ngờ có người dám trắng trợn giết người của tài phiệt Yoshida trước mặt đông người đến từ tài phiệt như thế.
Những thanh niên bị Dương Thanh giam lỏng ở khách sạn Bắc Viên Hương với Yoshida Taro đều có vẻ hoảng sợ.
Người vừa ăn cơm với họ đã chết đi như thế ư?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Yoshida Muyi nhìn chằm chằm vào Yoshida Taro một lúc lâu rồi quay sang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đầy thù hận.
Ông ta biết chắc người thanh niên dám giết Yoshida Taro trước mặt mọi người sẽ không đơn giản.
Dương Thanh chậm rãi nói: “Dương Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Nghe thấy thế, những người của tài phiệt nước Dương đang ở đây đều có vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên họ đã nghe nói đến tên Dương Thanh, nhưng Dương Thanh biến mất quá lâu nên họ suýt quên luôn sự tồn tại của anh rồi.
Khó trách anh dám giết Yoshida Taro, thì ra anh là người đã xung đột với tài phiệt Yoshida từ trước.
“Cậu Thanh, xin chào, tôi là người của tài phiệt Aoki, trong thẻ này có một trăm triệu, xem như xin lỗi cậu, mong cậu vui lòng nhận cho!”
Lúc này, một người trung niên của tài phiệt Aoki đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Dương Thanh, mở miệng nói.
Ngay sau đó, một người trung niên của tài phiệt Shendai cũng nhanh chóng bước đến, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Dương Thanh: “Cậu Thanh, chào cậu, tôi là người của tài phiệt Shendai, trong tấm thẻ này có một trăm triệu, xem như xin lỗi”.
Ông ta nói rồi tức giận nhìn đám thanh niên đến từ tài phiệt, quát lớn: “Mấy đứa còn chưa tới đây xin lỗi cậu Thanh à?”
Nghe thấy thế, ba thanh niên của tài phiệt Shendai vội bước tới, cúi đầu với Dương Thanh, nói lớn: “Cậu Thanh, xin lỗi ạ!”
Dương Thanh thản nhiên nhìn họ rồi nói: “Mỗi người một tỷ, cho các người mười phút”.
Anh nói rồi nhìn về phía Lạc Bân: “Đưa số tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh cho họ, mười phút sau, tài phiệt nào chưa chuyển tiền thì giết hết người của tài phiệt đó đi!”
“Vâng!”
Lạc Bân vội đáp.
Dương Thanh nói rồi quay người bước vào phòng riêng số 17, để lại đám người của tài phiệt đang nhìn nhau.
Lạc Bân viết một dãy số ra rồi lạnh lùng nói: “Các vị chỉ có mười phút, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt rời đi thì mau chuyển tiền”.
Sắc mặt của người thuộc ba tài phiệt lớn khó coi tới cực điểm.
Mỗi tài phiệt định bỏ ra một trăm triệu để đưa người đi, không ngờ Dương Thanh lại ác đến thế, đòi một tỷ cho mỗi người.
Tài phiệt nào cũng có ba, bốn người, tính cả Yoshida Taro vừa bị Dương Thanh giết, có tổng cộng mười hai thanh niên, hay nói cách khác, trong vòng mười phút, ba tài phiệt lớn phải bỏ ra mười hai tỷ thì mới đưa đám người này đi được.
Tô Thành Vũ đứng cạnh nhìn mà sững sờ, vô cùng chấn động, đây chính là năng lực của Dương Thanh ư?
Hồi nãy mấy chục người của ba tài phiệt lớn hùng hổ tới đây, kết quả lại bị mình Dương Thanh áp đảo, còn bị ép phải bỏ ra mười hai tỷ nữa.
Một người trung niên của tài phiệt Aoki nhìn Lạc Bân: “Sếp Lạc, chúng tôi không bỏ ra được nhiều tiền như thế chỉ trong chốc lát đâu, ông có thể tìm cậu Thanh, năn nỉ giúp chúng tôi không? Có thể hạ yêu cầu bồi thường xuống một chút được không thế?”
Lạc Bân lắc đầu, giơ tay xem đồng hồ rồi nói: “Còn tám phút!”
Ông ta lại nhìn về phía người của tài phiệt: “Tôi khuyên các vị, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt sống sót rời đi thì mau chuyển tiền đi, với sự hiểu biết của tôi về cậu Thanh, sau mười phút, nếu các vị chưa đưa tiền thì có lẽ sẽ có thêm mấy cái xác đấy”.
Nghe thấy thế, sắc mặt người của tài phiệt hết sức khó coi.
“Bố, con không muốn chết, bố mau chuyển tiền cho tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
“Chú ba, cháu không muốn chết đâu, chú cứu cháu với! Cháu còn trẻ thế, cháu không muốn chết đâu!”
“Bác hai, xin bác mau giúp cháu, bằng không Dương Thanh sẽ giết cháu mất”.
…
Trong lúc nhất thời, thanh niên của ba tài phiệt lớn thi nhau cầu khẩn bề trên trong gia tộc.
Sau khi tận mắt thấy Dương Thanh giết Yoshida Taro, họ mới hiểu Dương Thanh dám giết họ thật.
Khi Dương Thanh quay lại phòng riêng số 17, Hạ Hà đã thay quần áo xong, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô ta lo lắng hỏi: “Dương Thanh, người của tài phiệt đến rồi à? Anh có cần ra ngoài xem sao không thế?”
Cô ta không rõ hồi nãy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.