Với tư cách là người của Hạ Giới giới Cổ Võ, lão ta hiểu rõ tình cảnh của Dương Thanh bây giờ khó khăn đến mức nào, chỉ riêng cái tên kẻ phá hỏng kết giới đã khiến Dương Thanh trở thành kẻ thù của tất cả mọi người.
Trong tình huống này, nếu lão ta đi theo Dương Thanh, tình cảnh của lão ta cũng sẽ rất khó khăn, thậm chí còn có thể bị cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ cho là kẻ phản bội nữa.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Quỷ Thủ hỏi lại lần nữa: “Cậu khẳng định có thể chữa khỏi vết thương cũ ở đan điền tôi à?”
Dương Thanh gật đầu: “Mai tôi sẽ sắp xếp người tiến hành chữa trị vết thương cũ ở đan điền tiền bối”.
Mã Siêu đã đến chiến trường ngoài biên giới để đón đám người Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, chỉ cần Phùng Tiểu Uyển đến là có thể chữa trị cho Quỷ Thủ luôn.
“Được!”
Quỷ Thủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nếu cậu dám lừa tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến cậu hối hận!”
Dương Thanh mỉm cười gật đầu, câu nói này của Quỷ Thủ đã là câu trả lời chắc chắn nhất dành cho anh.
Chỉ cần Quỷ Thủ không hợp sức với Tề Lương, anh cũng không sợ các cao thủ của nhà họ Tề nữa.
Quỷ Thủ chợt nói: “Trước khi vết thương cũ ở đan điền tôi khỏi hẳn, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho cậu đâu”.
Dương Thanh gật đầu: “Chỉ cần bây giờ tiền bối không nhúng tay vào chuyện giữa tôi và nhà họ Tề là đủ rồi!”
Quỷ Thủ không quan tâm đến Dương Thanh nữa mà quay người nhìn về phía Tề Lương.
Tề Lương nhíu mày, hình như đã cảm nhận được điều gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn, lão ta lạnh lùng nói: “Quỷ Thủ, ông hợp sức với tôi để bắt giữ cậu ta trước đi!”
Đúng lúc cao thủ nhà họ Tề đều nghĩ Quỷ Thủ sẽ đồng ý với Tề Lương, Quỷ Thủ lại lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, tôi không liên quan gì đến gia tộc Cổ Võ họ Tề nữa! Về phần ân oán giữa các người và Dương Thanh, tôi cũng sẽ không nhúng tay!”
Sau khi dứt lời, lão ta quay người rời đi luôn.
Chỉ sau thoáng chốc, Quỷ Thủ đã biến mất.
Trừ Dương Thanh ra, những người đang có mặt đều sững sờ, không ngờ Quỷ Thủ lại rời đi như thế.
Tề Lương sầm mặt, lão ta và Quỷ Thủ được chủ gia tộc họ Tề cử đến để đối phó với Dương Thanh, nào ngờ còn chưa ra tay với Dương Thanh thì Quỷ Thủ đã đi mất rồi.
Trương Kế lập tức kích động, hồi nãy ông ta còn đang lo cho Dương Thanh, liệu Dương Thanh có thắng nổi hai cao thủ có sức chiến đấu rất gần với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ không cơ chứ?
Nhưng bây giờ, một cao thủ đã rời đi rồi.
Tề Lương tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, quát lớn: “Rốt cuộc cậu đã nói gì với Quỷ Thủ?”
Đồng thời, sát khí mạnh mẽ cũng lan ra từ người lão ta, bao phủ lấy Dương Thanh.
“Hừ!”
Dương Thanh lạnh lùng quát, cũng phóng khí thế ra, sức mạnh cuồng bạo như vừa thức tỉnh trong người anh.
Áp lực khổng lồ lập tức bao phủ cả trang viên.
“Đừng nói ông chưa đột phá Thiên Cảnh Tam Phẩm, cho dù ông đột phá, ông cũng đâu uy hiếp được tôi?”
Dương Thanh tức giận nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả cao thủ ở thế giới mới đều phải tuân thủ quy định mà hội trưởng lão Chiêu Châu vừa ban hành, nếu có ai dám vi phạm thì giết theo quy định mới!”
Khí thế khiến người ta sợ hãi lập tức ập tới chỗ đám người như nước sông cuồn cuộn.
Vào lúc này, ngay cả Tề Lương cũng cảm nhận được sự kiêng dè tới từ sâu trong linh hồn, sắc mặt lão ta trắng bệch.
Đến giờ lão ta mới nhận ra thanh niên trước mặt lão ta là tứ trưởng lão mới của hội trưởng lão Chiêu Châu, vào tối nay, một mình anh đã giết hết mười lăm cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Trương Kế!”
Dương Thanh bỗng gọi.
Trương Kế lập tức bước đến, đứng thẳng, lớn tiếng đáp: “Tứ trưởng lão, có tôi!”
Dương Thanh nói: “Giờ ông hãy đọc các tội ác mà cao thủ nhà họ Tề đã gây ra từ khi bắt đầu tiến vào Trung Châu đi”.
Trương Kế vội bước lên, lấy một tập tài liệu ra, cao giọng nói: “Tề Bảo Phong, 39 tuổi, vào ngày 18 tháng 9 đã giết một người bình thường của thế tục tại đường Tân Hoa của Trung Châu, theo quy định mới, phải chết!”
“Tề Nhạc Sơn, 25 tuổi, vào ngày 23 tháng 9 đã giết một cao thủ nhà họ Đông ở nhà họ Đông thuộc Trung Châu, theo quy định mới, phải chết!”
...
Trương Kế liên tục đọc tên mười mấy cao thủ nhà họ Tề và những tội ác mà họ đã gây ra ở Trung Châu từ khi kết giới tan vỡ.
Trong đó, tội nhẹ thì phải tống giam, tội nặng thì phải tử hình, cũng có tội phải chịu hình phạt vô thời hạn.
Sau khi Trương Kế đọc tên xong, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Những người mà phó thống lĩnh Trương vừa đọc tên lập tức cút ra đây”.
Nhưng người nhà họ Tề không hề nghe lời anh nói.
Trương Kế lập tức nổi giận, quát đám người nhà họ Tề: “Nếu bây giờ các người chủ động đứng ra thì xem như tự thú, theo quy định mới, có thể giảm hình phạt, còn nếu để chúng tôi tự tìm ra các người thì tội sẽ nặng hơn một bậc đấy!”
Vẫn không có ai đứng ra.
Lúc này Tề Lương tức giận nói: “Dương Thanh, cậu đừng quá đáng! Nơi này là cứ điểm của nhà họ Tề ở Trung Châu, cho dù người nhà họ Tề gây tội ác thật thì cũng từ trước khi có quy định mới, cậu không có quyền xử phạt cao thủ nhà họ Tề”.
Dương Thanh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh lại khiến người nhà họ Tề sởn gai ốc.
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Lương: “Tức là nhà họ Tề không định giao tội phạm ra à?”
Tề Lương ngạo nghễ nói: “Nhà họ Tề đường đường là một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, thế tục có tư cách gì để đòi người của chúng tôi?”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Lương: “Nếu vậy thì tôi phải đích thân ra tay rồi!”
Sau khi anh dứt lời, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện trong tay anh.
Đó chính là Thiên Tử Kiếm!
Ngay khi Thiên Tử Kiếm xuất hiện trong tay anh, Dương Thanh có cảm giác mình đã hợp nhất với thanh kiếm, dường như nó đã là một phần cơ thể anh.
Đồng thời, khí thế mạnh mẽ hơn cũng lan ra từ người anh.
Sắc mặt Tề Lương vô cùng khó coi, đương nhiên lão ta cũng cảm nhận được rằng khí thế của Dương Thanh càng mạnh hơn nữa.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Thanh, hiểu rõ chắc chắn thanh trường kiếm này không phải vật bình thường.
Bầu không khí hết sức căng thẳng!
Trương Kế theo sát sau lưng Dương Thanh, chỉ cần Dương Thanh ra tay, ông ta cũng sẽ lao về phía kẻ địch, tuy ông ta biết mình chỉ vừa bước vào Thiên Cảnh, còn phần lớn các cao thủ đang có mặt đều đã đạt đến Thiên Cảnh, nhưng ông ta vẫn không sợ hãi, trên mặt ông ta tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng.
Đúng lúc này, một người trung niên bỗng chậm rãi đi tới.
Ông ta cầm một chai rượu, người cũng nồng nặc mùi rượu.
“Giao hết người mà cậu ta muốn ra đi!”
Người trung niên nhìn về phía Tề Lương, bình tĩnh nói.
Nghe thấy thế, Tề Lương lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm vào người trung niên, lạnh lùng nói: “Tề Thiên Hà, cậu có ý gì? Cậu ta muốn người của nhà họ Tề chúng ta thì chúng ta phải giao người cho cậu ta chắc?”
Tề Thiên Hà nhíu mày, quát Tề Lương với vẻ không vui: “Tôi bảo ông giao người ra!”