Hạ Hà đầy vẻ xúc động, có vẻ như cô ta không quen lắm với sự khác biệt về cuộc sống hiện tại và trước đây.
“Trên đời này, không có nhiều người thực sự được làm những gì mình thích”.
Dương Thanh cười nói: “Ngay cả người học thạc sĩ hay tiến sĩ, hầu hết các công việc họ tìm kiếm sau khi tốt nghiệp đều không liên quan đến chuyên ngành của họ”.
Mặc dù không biết công việc hiện tại của Hạ Hà là gì, nhưng anh đại khái có thể đoán được chắc hẳn Hạ Hà rất bất mãn với công việc, nhưng đành phải chấp nhận.
Chỉ trong sáu tháng đã có thể tìm được công việc kiếm được cả triệu tệ, đó thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
“Tiêu Tiêu vẫn ổn chứ? Lâu lắm rồi không gặp, đột nhiên thấy nhớ nhớ cô bé”.
Hạ Hà có vẻ không muốn nói thêm về công việc, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Con bé khá ổn, vẫn nghịch ngợm như trước”.
Nhắc đến con gái, Dương Thanh trông rất hạnh phúc.
Hạ Hà nhìn vẻ hạnh phúc trên mặt Dương Thanh, đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị.
“Dì sao rồi? Chắc là sức khỏe khôi phục cũng khá ổn rồi chứ?”, Dương Thanh hỏi.
“Sau ca ghép thận, mẹ tôi hồi phục rất tốt, nhưng không thể làm một số công việc mệt nhọc như trước. Tôi bảo bà ấy nghỉ ngơi nhưng bà ấy không chịu ở yên một chỗ, thường giấu tôi ra ngoài làm thêm”.
Hạ Hà nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lúc đầu tôi cũng ngăn cản, sau đó thấy công việc làm thêm của mẹ tôi không vất vả lắm nên tôi mới để mặc bà ấy làm”.
“Mẹ tôi là một phụ nữ lao động thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội. Dù cuộc sống của bà có tốt đến đâu thì cũng khó cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi. Bà ấy cứ phải làm chút gì đó thì mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa”.
Cả hai đang trò chuyện thì một cô phục vụ bất ngờ mang một ly Bloody Mary tới.
“Chào người đẹp, cái này là anh Tào mời cô”.
Hạ Hà còn chưa kịp từ chối thì cô nhân viên phục vụ đã đặt ly Bloody Mary sáng loáng trước mặt Hạ Hà.
Cùng lúc đó, ở một chỗ cách đó không xa, một thanh niên ăn mặc sang chảnh đang vẫy tay với Hạ Hà.
Nhìn thấy người kia, sắc mặt Hạ Hà chợt thay đổi, rõ ràng cô ta biết hắn.
“Bạn cô à?”, Dương Thanh hỏi.
Hạ Hà cắn đôi môi đỏ mọng của cô, rồi nói: “Hắn tên là Tào Khánh, là một tên lưu manh mà tôi gặp ở sân bay hôm nay, hắn cứ bám lấy tôi. Ngay khi ra khỏi sân bay tôi đã bắt một chiếc taxi mới cắt đuôi được hắn”.
Sau khi nghe Hạ Hà nói, Dương Thanh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Khắp người Tào Khánh toàn là đồ xa xỉ, chiếc đồng hồ Patek Philippe hàng triệu tệ trên cổ tay hắn là tượng trưng cho thân phận.
Sở thích của đám cậu ấm con nhà giàu này chính là săn gái đẹp.
Hạ Hà vốn đã rất xinh đẹp, bị đối phương nhắm trúng cũng là chuyện bình thường.
“Tôi không uống rượu của người lạ”.
Hạ Hà nói với nhân viên phục vụ vừa giao rượu: “Cô mang trả lại người ta đi!”
Cô phục vụ có vẻ khó xử: “Người đẹp, anh Tào là khách quý của quán bar Hồng Nhan chúng tôi. Cô bảo tôi đem trả lại rượu anh Tào sẽ không vui. Mong cô đừng làm khó tôi!”
Hạ Hà định nói nhưng bị Dương Thanh chặn lại.
“Nếu là của cậu chủ Tào mời thì sao chúng tôi có thể từ chối chứ?”
Dương Thanh nhìn Hạ Hà cười, sau đó cầm lấy ly Bloody Mary trực tiếp vứt vào thùng rác bên dưới chỗ ngồi.
Hạ Hà sững sờ một lúc mới nhận ra rằng Dương Thanh đang muốn giúp mình thoát khỏi Tào Khánh.
Chỉ là Dương Thanh làm như vậy là không hề nể mặt Tào Khánh, chắc chắn sẽ khiến hắn tức giận.
Tuy rằng không biết Tào Khánh là ai, nhưng cũng có thể cảm giác được lai lịch của người ta nhất định không nhỏ.
Cô phục vụ giao rượu cũng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Anh lại dám đổ rượu của anh Tào đi ư, anh to gan thật đấy!”
Cô phục vụ hét lên với Dương Thanh.
Dương Thanh liếc nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Bạn gái tôi đã nói là cô trả lại rượu đi, là cô tự mình không đem trả đấy chứ”.
“Hơn nữa cô cũng đã nói rồi, ly rượu này là của cậu chủ Tào tặng cho bạn gái của tôi. Nếu đã tặng cho bạn gái tôi rồi thì xử lý ly rượu như thế nào liên quan gì đến cô chứ?”
Nghe Dương Thanh nói rằng mình là bạn gái của anh, hai má của Hạ Hà bỗng trở nên đỏ bừng.