Thanh kiếm từ sấm sét giáng xuống, Kiếm Sao còn chưa kịp hét lên thì đã hóa thành một thi thể cháy đen.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.
Xung quanh lặng ngắt, ai cũng nhìn chằm chằm vào bóng mờ giữa không trung.
Hạ Hà cũng đờ đẫn, cảm thấy như đang mơ, rốt cuộc bóng mờ này là ai? Tại sao lại bảo vệ cô ta thế?
Chân Hà Chí mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Vì ông ta đã nhận ra bóng mờ kia.
“Chú... chú ba!”
Hà Chí nói bằng giọng run rẩy.
Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi!
Hà Chí gọi bóng mờ kia là chú ba, tức là bóng mờ đó là tam gia nhà họ Hà? Bố ruột Hạ Hà à?
Hạ Hà run rẩy, nhìn bóng lưng kia với vẻ không dám tin, vô thức rơi nước mắt.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao cô ta lại thấy rất thân thiết dù chỉ nhìn bóng lưng đối phương, thì ra đó chính là người bố mà cô ta chưa gặp bao giờ.
Bóng mờ cười khẩy: “Trong mắt anh còn người em như tôi à?”
“Bịch!”
Hà Chí lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nhà họ Hà không bao giờ quên ân tình của chú với nhà họ Hà! Sao trong mắt tôi lại không có chú chứ?”
Bóng mờ lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là chú ba! Tôi không có loại anh như anh”.
Giọng ông ta vô cùng lạnh lẽo, ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong nhà họ Hà, quát: “Hà Hồng Viễn, cút ra đây chịu chết đi!”
Tiếng quát giận dữ này như sấm sét, rền vang ở nhà họ Hà.
“Ai vừa gọi tên mình thế?”
Hà Hồng Viễn đang thưởng thức trà trong phòng lập tức đứng phắt dậy, vô cùng sợ hãi.
Lão ta có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt của đối phương với mình.
Trong phòng dành cho khách của nhà họ Hà, Khương Kiếm cũng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt ông ta nghiêm nghị tới cực điểm, ông ta trầm giọng nói: “Có cao thủ đỉnh cao xuất hiện, có lẽ nhà họ Hà sắp xong đời rồi”.
Khi giết Kiếm Sao bằng thanh kiếm sấm sét hồi nãy, bố Hạ Hà đã phóng ra khí thế mạnh mẽ, khi đó Khương Kiếm đã nhận ra rằng có một cao thủ đáng sợ vừa tới nhà họ Hà.
Không ngờ giờ đối phương còn bảo Hà Hồng Viễn ra chịu chết.
Nhưng ông ta thực sự không hiểu nổi tại sao nhà họ Hà ở thế tục lại đắc tội với người đáng sợ như vậy?
Ông ta có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ mà cũng cảm nhận được thực lực khủng khiếp của đối phương, có lẽ đối phương đã vượt qua Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Hay nói cách khác, đối phương đến từ Trung Giới giới Cổ Võ.
Khương Kiếm không dám thất lễ, vội đứng dậy rời khỏi phòng.
“Hà à, con lớn rồi!”
Bóng mờ nhìn Hạ Hà, mỉm cười ấm áp, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Hạ Hà nhìn bóng mờ, nước mắt rơi lã chã, cô ta nhìn chằm chằm vào ông ta: “Bố là bố con thật à?”
Bóng mờ gật đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Bố biết con có nhiều chuyện muốn hỏi bố, nhưng giờ bố không thể tiết lộ điều gì, chỉ có thể nói với con rằng khi thời cơ tới, không cần bố giải thích, con cũng sẽ biết hết thôi”.
Hạ Hà vô cùng khó hiểu, rõ ràng bố đang đứng trước mặt cô ta, tại sao không thể nói cho cô ta biết chứ?
Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn bước tới.
Khi thấy bóng mờ lơ lửng trong không trung, lão ta lập tức biến sắc, như nhìn thấy ma, lảo đảo lùi lại.
“Cậu... cậu là Hạ Anh Hùng!”
Hà Hồng Viễn thốt ra cái tên này bằng giọng run rẩy.
Nghe thấy lão ta nói thế, phần lớn người đang có mặt đều tỏ ra ngờ vực.
Hồi nãy Hà Chí đã gọi bóng mờ là chú ba, còn Hà Hồng Viễn lại gọi bóng mờ là Hạ Anh Hùng.
Chẳng lẽ Hạ Anh Hùng không phải con ruột của Hà Hồng Viễn à?
Ngoài ra, họ của Hạ Hà và Hạ Anh Hùng cũng cho thấy vấn đề.
“Hà Hồng Viễn, năm đó tôi ở nhờ nhà họ Hà ba năm, nhận ông làm cha, đã lập công lớn cho nhà họ Hà, có thể nói nếu không có tôi thì cũng không có sự huy hoàng của nhà họ Hà”.
“Tôi tin tưởng ông nên mới giao con gái cho ông, không ngờ có ngày, ông lại định dồn con tôi vào đường cùng! Ông tưởng tôi rời khỏi nhà họ Hà rồi thì không bảo vệ nổi con gái tôi à?”
Hạ Anh Hùng nghiêm nghị chất vấn, sau khi nói xong, ông ta lập tức phóng khí thế mạnh mẽ về phía Hà Hồng Viễn.
“Ầm!”
Hà Hồng Viễn bị khí thế này đánh bay, lập tức hộc máu, mặt tái mét.
Trong mắt lão ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hơn hai mươi năm trước, Hạ Anh Hùng đã vô địch ở Trung Châu.
Hà Hồng Viễn cũng không biết rốt cuộc Hạ Anh Hùng mạnh đến mức nào, vì khi ấy, cao thủ mạnh nhất Trung Châu còn chưa chạm nổi vào áo Hạ Anh Hùng thì đã thua.
“Hạ Anh Hùng, cậu đừng hiểu lầm, tôi chưa bao giờ định giết con gái cậu, thậm chí tôi còn định chọn con gái cậu làm người thừa kế nhà họ Hà”.
Hà Hồng Viễn vội nói.
“Thế à?”
Hạ Anh Hùng lạnh lùng hỏi, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Hà Chí bên cạnh gật đầu lia lịa: “Chú ba, bố nói thật đấy, ông ấy định đưa Hạ Hà lên làm chủ gia tộc, người nhà họ Hà đều biết, nếu chú không tin thì cứ hỏi những người khác trong nhà họ Hà xem”.
“Ầm!”
Tiếng nổ dữ dội bỗng vang lên, mùi máu tanh lập tức nồng nặc trong không khí.
Chỗ mà Hà Chí vừa đứng không còn ai nữa.
Hà Hồng Viễn run bần bật, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta vừa tận mắt chứng kiến Hà Chí hóa thành một làn sương máu, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Không riêng gì Hà Hồng Viễn, người nhà họ Hà cũng vô cùng hoảng sợ.
Những cao thủ nhà họ Khương vừa đến cũng có vẻ nghiêm nghị, sự mạnh mẽ của Hạ Anh Hùng nằm ngoài dự đoán của họ.
Họ đều là cao thủ Thiên Cảnh nhưng không biết Hà Chí đã hóa thành một làn sương máu tế nào, có điều họ đều biết là do Hạ Anh Hùng ra tay.
Khương Kiếm được cao thủ nhà họ Khương bảo vệ, trong mắt tràn ngập sự kiêng dè.
Bố ông ta là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong - ông lớn đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cũng không làm được như Hạ Anh Hùng, người khác chưa kịp thấy Hạ Anh Hùng ra tay thế nào, Hạ Anh Hùng đã khiến một người biến mất khỏi thế gian.
Người mạnh như thế, chắc chắn cảnh giới sẽ vượt xa Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Còn về việc rốt cuộc Hạ Anh Hùng mạnh đến mức nào, có lẽ ngay cả ông lớn đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không thăm dò được.
Vì Hạ Anh Hùng quá mạnh, giơ tay lên là có thể trấn áp họ ngay.
Hà Chí gọi Hạ Anh Hùng là chú ba, Hạ Anh Hùng lại là bố Hạ Hà, hay nói cách khác, chắc Hạ Anh Hùng khoảng chừng 50 tuổi.
Chỉ khoảng 50 tuổi nhưng lại có thực lực vượt xa Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, không cần nói cũng biết thiên phú của ông ta mạnh đến mức nào, ít nhất thì ở Hạ Giới giới Cổ Võ hồi trước cũng không có thiên tài thế này.
Hạ Anh Hùng không quan tâm tới sự kinh hãi của đám người, tiếp tục chất vấn: “Hà Hồng Viễn, tôi hỏi ông câu cuối, tại sao lại làm thế với con gái tôi?”
“Bịch!”
Lần này, Hà Hồng Viễn đã sợ mất mật, lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Tại Hà Chí! Đều do nó, nó dụ dỗ tôi đưa Hạ Hà đi hầu hạ người thừa kế của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, vì phải làm như thế thì nhà họ Hà mới có thể kéo dài sự huy hoàng”.
“Hạ Anh Hùng, chuyện này không liên quan đến tôi, đều do thằng khốn Hà Chí, xin cậu nể tình chúng ta từng là bố con, cho tôi một con đường sống!”
Nghe thấy Hà Hồng Viễn nói thế, Khương Kiếm lập tức hoảng sợ.
Đến giờ ông ta mới nhớ ra nhà họ Hà từng bắt Hạ Hà hầu hạ mình.
Nếu Hạ Hà không có chỗ dựa thì cũng thôi, giờ cô ta lại có người bố mạnh như thế, tuy ông ta đang ở trạng thái linh hồn nhưng cũng có thể trấn áp tất cả mọi người.