Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Dương Thanh đang vô cùng tức giận, nếu anh đến trễ mấy giây, có lẽ Lệ Trần đã trúng đòn chí mạng, cho dù không chết thì cũng mất hết võ công.

Chú Xương đang chuẩn bị ra tay với Lệ Trần cũng mở to mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

Chú Khôn là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, hơn nữa còn vượt xa cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bình thường, thậm chí có thể đánh một trận với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.

Nhưng bây giờ, chú Khôn lại bị Dương Thanh đánh trọng thương.

Đây không phải chuyện chính, quan trọng là người đánh bay chú Khôn lại là một cao thủ thế tục, hơn nữa còn là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi.

Khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai có thiên phú yêu nghiệt như thế!

“Tiền bối, tiền bối có sao không?”

Dương Thanh đỡ Lệ Trần dậy, thấp giọng hỏi.

Lệ Trần khẽ lắc đầu, tuy người lão đầy máu, cũng bị thương, nhưng những vết thương này không chí mạng.

Lão biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức đấy, chú Khôn có thể áp đảo lão, nhưng lại bị Dương Thanh đánh bay bằng một đòn, tức là Dương Thanh đã có thực lực giết lão trong nháy mắt.

Nhạc Không đang quan sát trận chiến ở cách đó không xa hoàn toàn sững sờ, với kiến thức của anh ta, đừng nói là gặp, anh ta còn chưa bao giờ nghe nói đến thanh niên nào chưa đầy 30 tuổi đã có thực lực đánh bay cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ chỉ với một đòn.

Anh ta có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cũng đã thuộc nhóm có thiên phú hàng đầu trong thế hệ trẻ ở Hạ Giới giới Cổ Võ rồi.

Lúc này, chú Khôn bò dậy, ánh mắt vô cùng u ám, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, cắn răng: “Rốt cuộc cậu vừa dùng thủ đoạn gì? Tôi có thể khẳng định, không ai đỡ được đòn đánh của tôi hồi nãy, sau cậu có thể đột ngột xuất hiện trước mặt tôi?”

Chú Khôn vô cùng khó hiểu, cũng hết sức kinh hãi.

Hồi nãy lão ta đã gần đánh trúng Lệ Trần, ở khoảng cách gần như thế, với tốc độ đánh một đòn toàn lực của lão ta, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong cũng không thể lập tức ngăn cản nó được.

Lão ta có ảo giác, Dương Thanh có năng lực di chuyển tức thời, hồi nãy anh đã di chuyển tức thời để đỡ đòn chí mạng thay Lệ Trần.

Đương nhiên lão ta cũng hiểu rõ, Dương Thanh không thể có năng lực di chuyển tức thời, cũng không có tốc độ ngang với di chuyển tức thời.

Dương Thanh không quan tâm đến chú Khôn, anh nói với Lệ Trần: “Tiền bối, tiền bối đi tìm linh hồn của tiền bối Bùi đi, tôi sẽ ngăn đám người này!”

Anh biết Lệ Trần đang vội tìm linh hồn Bùi Thiên Âm, tuy khả năng này rất mong manh, nhưng với Lệ Trần vẫn đang ôm hy vọng, đó là cơ hội vô cùng quý giá.

Lệ Trần có vẻ lo lắng, lão vừa đánh với chú Khôn nên hiểu rất rõ sự mạnh mẽ của lão ta, huống hồ bên đó vẫn còn một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.

“Cậu cẩn thận nhé, họ rất mạnh khi hợp sức!”

Sau khi thấy vẻ kiên định trong mắt Dương Thanh, Lệ Trần mới dặn dò rồi lập tức quay người rời đi.

Bây giờ, chỉ cần chậm một giây thôi là khả năng tìm thấy linh hồn Bùi Thiên Âm cũng càng thêm xa vời.

Thấy Dương Thanh và Lệ Trần không quan tâm đến mình, chú Khôn vô cùng tức giận, áp lực khổng lồ bùng nổ từ người lão ta, khóa chặt lấy Lệ Trần, lão ta tức giận nói: “Đứng lại cho tôi!”

“Đối thủ của ông là tôi!”

Dương Thanh lạnh lùng nói.

Sau khi anh dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh.

Anh không hề nương tay, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, đồng thời sử dụng Thiên Huyền Bí Thuật.

Sau khi dùng cả hai thủ đoạn, Dương Thanh như biến thành người khác, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh.

Lĩnh vực Ma Đạo lập tức bao phủ cả Thánh Cung.

Sau khi cảm nhận được khí thế bỗng dưng tăng mạnh của anh, ba người nhà họ Nhạc đều có vẻ kinh hãi.

Hồi nãy, việc Dương Thanh đánh bay chú Khôn đã đủ để khiến họ khiếp sợ rồi, giờ họ mới biết họ vẫn quá khinh thường Dương Thanh.

Sắc mặt Nhạc Không khó coi tới cực điểm, anh ta không khỏi siết chặt nắm tay, với tư cách là thiên tài trong thế hệ trẻ ở Hạ Giới giới Cổ Võ, khi đứng trước một người đồng trang lứa ở thế tục, không ngờ anh ta lại yếu ớt như vậy.

Dương Thanh cũng hiểu tình huống bây giờ rất nguy cấp, nên anh trực tiếp kích hoạt trạng thái mạnh nhất, phải mau chóng đuổi đám người này khỏi Thánh Cung thì mới có thể tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm giúp Lệ Trần.

Dương Thanh như ma đầu đến từ vực thẳm, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Không: “Giờ cút khỏi Thánh Cung, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ!”

Anh biết thanh niên này mới là người có tiếng nói nhất trong ba người này.

Rõ ràng Nhạc Không có thân phận không tầm thường, bằng không cũng không được hai cao thủ Thiên Cảnh đi theo bảo vệ.

Sau khi dùng hết thủ đoạn, thực lực của anh rất mạnh, nhưng chú Khôn cũng rất mạnh, dù sao lão ta cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, hồi nãy khi đánh bay chú Khôn, đó cũng không phải thực lực của anh, mà anh đã dùng lĩnh vực Thời Gian, làm thời gian ngừng lại trong chớp mắt, để anh kịp thời chắn trước Lệ Trần.

Lĩnh vực Thời Gian khiến người luyện võ tiêu hao rất nhiều, ngay cả Dương Thanh cũng không thể thi triển nó lần thứ hai trong thời gian ngắn.

Thế nên anh không thể dùng lĩnh vực Thời Gian để giữ chân chú Khôn.

Hơn nữa với thực lực của chú Khôn, cho dù bị lĩnh vực Thời Gian của Dương Thanh khống chế, lão ta cũng sẽ thoát khỏi sự trói buộc của thời gian trong chớp mắt.

Lúc này, Dương Thanh đang nhìn về phía Nhạc Không bằng đôi mắt đen kịt.

Vào giây phút này, Nhạc Không chỉ thấy lạnh thấu xương, như bị thần chết để mắt tới, áp lực khổng lồ khiến anh ta muốn quỳ rạp ra đất.

Anh ta có ảo giác, chỉ một suy nghĩ của Dương Thanh có thể giết anh ta.

“Hừ!”

Chú Khôn bỗng quát lớn, một luồng khí thế mạnh mẽ đối chọi với áp lực từ Dương Thanh, lúc này Nhạc Không mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh ta cắn đầu lưỡi, cố giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu còn trẻ mà đã có thực lực như thế, đúng là khiến người ta khâm phục”.

Dương Thanh không nói gì, nhìn chằm chằm vào đối phương, chờ Nhạc Không trả lời câu hỏi của mình.

Nhạc Không thoáng im lặng rồi nói: “Không giấu gì cậu, tôi đến từ nhà họ Nhạc ở Hạ Giới giới Cổ Võ, tôi tên Nhạc Không, cũng có địa vị nhất định ở nhà họ Nhạc, không biết tôi có may mắn mời cậu đến nhà họ Nhạc làm khách không? Chắc chắn nhà họ Nhạc chúng tôi sẽ rất chào đón cậu”.

Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Cút! Hoặc chết! Tôi cho anh một phút để suy nghĩ, khi hết giờ, nếu anh vẫn chưa lựa chọn, tôi đành phải ra tay”.

Nụ cười trên mặt Nhạc Không lập tức cứng đờ, sắc mặt hết sức khó coi, Dương Thanh không hề nể mặt anh ta, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì cũng không có ai như thế, Dương Thanh là người đầu tiên.

“Cậu trai, đừng quá ngông cuồng, cậu Nhạc mời cậu đến nhà họ Nhạc làm khách là vinh dự của cậu, đừng tưởng mình có bí pháp tăng thực lực thì sẽ thắng được Từ Khôn tôi”.

Chú Khôn rất tức giận, lạnh lùng nói: “Thật ra cậu mới đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà thôi!”

Nghe thấy thế, Nhạc Không và chú Xương đều kinh ngạc.

Họ cứ tưởng Dương Thanh cũng giống chú Khôn, có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, không ngờ Dương Thanh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà thôi.

Nhạc Không thấy thoải mái hơn nhiều, anh ta cứ tưởng chênh lệch giữa mình và Dương Thanh rất lớn, hóa ra cũng chỉ thua mỗi việc vượt thiên kiếp, chỉ cần anh ta vượt qua thiên kiếp, anh ta sẽ có thực lực ngang với Dương Thanh.

“Thì ra cậu dùng bí pháp tăng thực lực”.

Nhạc Không cười khẩy, ngạo nghễ nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu tu luyện được tới cảnh giới như thế ở thế tục, cũng rất lợi hại, nhưng sau cùng thế tục vẫn chỉ là thế tục, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không phải không có thiên tài như cậu”.

“Nếu cậu đồng ý gia nhập nhà họ Nhạc, cho dù cậu có xuất thân thấp hèn, chỉ đến từ thế tục đê tiện, tôi vẫn sẽ đảm bảo cho đời sau của cậu được vinh hoa phú quý, hưởng mãi không hết”.
Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK