Nhưng bản thân Thượng Quan Phó chính là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, bây giờ lại dùng đan dược còn nắm trong tay vũ khí, thực lực được tăng vọt.
Nếu nói mới đầu, thực lực của Thượng Quan Phó là Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, vậy hiện tại đã rất gần Siêu Phàm Thất Cảnh, có lẽ có thể được gọi là bán bộ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Siêu Phàm Thất Cảnh vốn chính là một bước ngoặt của cao thủ võ đạo, muốn nhanh chóng tiến vào Siêu Phàm Thất Cảnh lại khó như lên trời. Cho dù Thượng Quan Phó đã dùng hết thủ đoạn vẫn không có cách nào nâng sức chiến đấu đến Siêu Phàm Thất Cảnh.
Mà thực lực của Lý Trọng bây giờ chắc hẳn là Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.
"Chết đi!"
Thượng Quan Phó quát lạnh một tiếng, con dao găm trong tay rạch qua không trung tạo thành một đường cong khoa trương đâm về phía vị trí tim của Lý Trọng.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, khi thấy con dao găm sắp cắm vào tim mình, Lý Trọng đạp chân một cái, cơ thể giống như lò xo bay nhanh về phía sau.
Dương Thanh thầm chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh đột nhiên có cảm giác Lý Trọng lúc này không phải hoàn toàn mất khống chế mà vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, nếu không làm sao có thể có động tác tránh né chính xác như vậy?
Vừa rồi trong lúc đối chiến, Lý Trọng có thể không ngừng tránh đòn công kích trí mạng của Thượng Quan Phó đã làm Dương Thanh đặc biệt chấn động. Lần này, sát chiêu của Thượng Quan Phó cực kỳ tàn nhẫn và chính xác nhưng Lý Trọng vẫn tránh được.
Với hiểu biết của Dương Thanh về liều thuốc Siêu Phàm, người uống thuốc hoàn toàn mất khống chế, khá giống dáng vẻ của Lý Trọng bây giờ, khác biệt duy nhất là Lý Trọng có thể làm ra rất nhiều động tác tránh né.
Còn người uống thuốc hoàn toàn mất khống chế sẽ không làm động tác tránh né mà tung hoành ngang dọc bất chấp tất cả để giết chết đối thủ.
Thượng Quan Phó cũng rất tức giận. Lý Trọng đã né tránh các đòn công kích trí mạng của lão ta hết lần này đến lần khác khiến lão ta chợt nhớ tới lời Dương Thanh nói trước đó, sợ rằng Lý Trọng sẽ tỉnh lại trong tối đa hai mươi phút nữa.
Một khi Lý Trọng tỉnh táo lại có thể vẫn duy trì thực lực như vậy nhưng phải trả giá đắt là cảnh giới võ thuật sau này không thể tăng thêm được nữa.
Dương Thanh cũng hơi lo lắng. Chỉ có anh biết, sợ rằng Lý Trọng bây giờ đang dựa vào ý chí để cố chống lại tác dụng phá hủy lý trí của thuốc.
Từ việc Lý Trọng có thể liên tiếp tránh được mấy đòn công kích trí mạng của Thượng Quan Phó là có thể nhìn ra được điểm này.
Ban đầu anh còn muốn nhân cơ hội Lý Trọng hoàn toàn mất khống chế, lừa Thượng Quan Phó liều mạng đánh một trận, tốt nhất là cả hai đều bị thương nặng. Nhưng bây giờ Lý Trọng lại có dấu hiệu khôi phục.
Một khi Lý Trọng tỉnh táo lại, tất nhiên sẽ nói cho Thượng Quan Phó biết tình hình thật sự, đến lúc đó lão ta chắc chắn sẽ giết anh, dù sao anh cũng vừa lừa lão ta.
Cho dù lão ta không giết anh, cũng sẽ tiến hành đàm phán với Lý Trọng, Hoàng tộc họ Thượng Quan cho nhà họ Lý ba trăm tỷ, sau đó nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
"Chết đi!"
Đúng lúc này, Thượng Quan Phó đột nhiên phẫn nộ hét lên, con dao găm trong tay đâm vào ngực Lý Trọng. Dương Thanh nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức kinh ngạc. Anh không phải muốn Lý Trọng bị giết mà muốn cả hai đều bị thương. Nếu Lý Trọng bị giết, vậy tiếp theo chính là thời điểm chết của anh.
Chiêu này của Thượng Quan Phó vốn là định đâm vào tim Lý Trọng nhưng Lý Trọng tránh được chỗ hiểm.
Đôi mắt Lý Trọng vốn đỏ ngầu chợt có chút cảm xúc, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn chết!"
Lý Trọng vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng.
"Ầm!"
Một chưởng này đánh trúng ngực của Thượng Quan Phó làm lão ta lập tức bay ra ngoài, người còn trên không trung đã phun ra máu.
Tất cả những điều này đều diễn ra trong chớp mắt. Dương Thanh vốn còn lo lắng Lý Trọng bị giết chết, thấy vậy thì ánh mắt sáng ngời như nhìn thấy hi vọng.
Một chưởng vừa rồi của Lý Trọng rõ ràng là muốn lấy mạng Thượng Quan Phó mà một dao của lão ta cũng muốn lấy mạng Lý Trọng.
Hai người đều xem như thành công làm người kia bị thương nặng.
Thượng Quan Phó rơi xuống đất cách đó hơn mười mét, mặt trắng bệch, khóe miệng còn có máu chảy ra.
Lý Trọng cũng ngã xuống đất, con dao găm của Thượng Quan Phó cắm người lão ta làm lão ta bị thương rất nặng.
Dương Thanh phải mất một lát mới lấy lại tinh thần. Đây là cả hai đều bị thương à?
"Dương Thanh, tôi đã làm Lý Trọng bị thương nặng rồi, cậu mau giết ông ta đi!"
Thượng Quan Phó đột nhiên nhìn Dương Thanh quát lớn.
Dương Thanh thoáng ngây người rồi mới hiểu ra, sợ rằng hai người này đều bị thương rất nặng, đặc biệt là Thượng Quan Phó dường như không còn sức để bò dậy nữa.
Cho nên lão ta mới phải bảo Dương Thanh đi giết Lý Trọng.
"Dương Thanh, nếu cậu giết Thượng Quan Phó, tôi bảo đảm sẽ không ra tay với cậu. Lão ta đã bị tôi làm cho thương nặng không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Bây giờ, lão ta chỉ là một kẻ vô dụng yếu hơn gà. Nếu cho lão ta thêm chút thời gian khôi phục chút thực lực, cả tôi và cậu đều chỉ có một con đường chết”.
Khi chưa xác định được hai người này có thật sự không còn sức lực tiếp tục chiến đấu không, Dương Thanh tất nhiên sẽ không công khai trở mặt với Thượng Quan Phó.
Lý Trọng cười lạnh: "Cậu biết rõ tình trạng thật sự sau khi dùng liều thuốc Siêu Phàm. Một khi uống thuốc, người uống thuốc có thể bị nổ chết hoặc tỉnh táo lại nhưng cho dù tỉnh táo, thực lực cũng chỉ mạnh hơn trong thời gian ngắn, đến khi tác dụng thuốc giảm dần thì thực lực cũng sẽ giảm theo”.
"Mà trạng thái mạnh nhất của người uống thuốc là khi hoàn toàn mất khống chế, nhưng vẫn có hi vọng tỉnh táo lại”.
"Nhưng cậu không nói những điều này cho Thượng Quan Phó biết, trái lại cố ý đưa ra giả thuyết là tôi sắp tỉnh táo, thực lực còn có thể tăng vọt làm Thượng Quan Phó phải dùng lá bài tẩy của mình để giết tôi”.
"Bởi vậy, cả tôi và Thượng Quan Phó đều sẽ bị thương, còn cậu có thể ngồi làm ngư ông hưởng lợi”.
Sau khi Lý Trọng dứt lời, sắc mặt Thượng Quan Phó lập tức đanh lại, hai mắt ngập tràn sát khí mãnh liệt nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh không hề nghĩ tới Lý Trọng đã dùng thuốc Siêu Phàm, hơn nữa còn đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát, ấy vậy mà vẫn có thể tỉnh táo lại.
Nếu biết trước chắc chắn anh sẽ không gạt Thượng Quan Phó, bây giờ Lý Trọng giải thích như vậy khiến anh hoàn toàn rơi vào đường cùng. Bây giờ anh gần như có thể chắc chắn dù là Lý Trọng hay Thượng Quan Phó, thương thế của bọn họ không hề nặng như vẻ bề ngoài.
Sở dĩ đến tận bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa ra tay với Dương Thanh, phần lớn nguyên nhân là bọn họ cũng không biết liệu có phải đối phương đều đã bị thương nặng đến nỗi mất đi sức chiến đấu hay không, vì vậy cả hai đều muốn thông qua Dương Thanh để thăm dò lẫn nhau.
Nhưng bây giờ, Lý Trọng nói ra sự thật về việc diễn ra sau khi lão ta dùng liều thuốc Siêu Phàm, đương nhiên sẽ khiến Thượng Quan Phó cực kỳ muốn giết Dương Thanh.
Thượng Quan Phó cả giận nói: "Dương Thanh, thật không ngờ cậu còn trẻ mà lòng dạ sâu xa như vậy, lại dám hãm hại chúng tôi".
Dương Thanh vội vàng giải thích: "Tiền bối Thượng Quan, ông đừng tin những gì Lý Trọng nói. Ông ta đang cố ý hãm hại tôi. Tôi đã nói cho ông biết hết những gì tôi biết về liều thuốc Siêu Phàm. Bây giờ tôi đã là một kẻ tàn phế, sao dám lừa gạt ông? Lý Trọng là vì không thể xác định liệu có phải ông đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu hay không nên cố ý nói như vậy để ông giết tôi".
Chỉ giải thích như vậy, không cần nói nhiều, hẳn Thượng Quan Phó sẽ hiểu ý của Dương Thanh.
Quả nhiên vừa rồi Thượng Quan Phó còn hơi nghi ngờ Dương Thanh thì lúc này ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Phó lại chuyển sang nhìn Lý Trọng.
Thấy Thượng Quan Phó nhìn mình, Lý Trọng cũng không hoảng hốt, chỉ chau mày nói: "Sao nào? Ông không tin tôi mà lại đi tin lời của thằng nhãi này?"
Thượng Quan Phó lạnh giọng nói: "Tôi không tin ai hết. Nhưng Dương Thanh nói cũng có lý. Dù sao cậu ta nói với tôi tình trạng sau khi uống liều thuốc Siêu Phàm hoàn toàn giống với biểu hiện của ông. Chỉ là không ngờ ông lại có thể khôi phục tỉnh táo".
Lý Trọng cười khinh khỉnh: "Không ngờ đường đường là Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan vậy mà lại bị một thằng nhãi dắt mũi, mỉa mai thay!"
Dương Thanh cũng lên tiếng: "Lý Trọng, ông đừng nghĩ tôi không biết ông đang nghĩ gì. Trước đây, ông thấy ở bên cạnh tôi sẽ được lợi ích, nên lựa chọn làm việc cho tôi. Lúc đó tôi đã đối xử với ông thế nào hẳn ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai đúng chứ? Thậm chí tôi còn không màng nguy hiểm của bản thân dẫn cao thủ nhà họ Lý đi Hoàng thành Diệp, nếu không phải người bảo vệ của Hoàng thành Diệp xuất hiện thì nhà họ Lý đã thay thế nhà họ Diệp rồi đúng không?"
"Nhưng ông thì sao? Sau khi tôi bị thương nặng lại giam lỏng tôi, hơn nữa không ngừng thăm dò coi tôi có phải đã mất hết võ công rồi không? Ông là một kẻ khốn kiếp, vong ơn phụ nghĩa, làm gì còn chữ tín chứ?"
Nói xong, Dương Thanh nhìn Thượng Quan Phó nói: "Thượng Quan tiền bối, chắc ông cũng rõ tôi là người thế nào. Lời của tôi càng đáng tin hơn lời của Lý Trọng, chắc trong lòng ông cũng có câu trả lời rồi nhỉ?" Lời này của Dương Thanh quả thực đã khiến Thượng Quan Phó bớt nghi ngờ anh hơn. Nhưng cũng chỉ là bớt nghi ngờ mà thôi. Bởi vì lão ta là Hoàng Chủ đời trước nên đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời của một người ngoài.
Đương nhiên, Dương Thanh cũng không phải muốn để Thượng Quan Phó hoàn toàn tin tưởng anh. Chỉ cần khiến lão ta nghi ngờ Lý Trọng nhiều hơn là đủ rồi.
"Lý Trọng, Dương Thanh nói điều này không sai. Một kẻ vong ơn bội nghĩa như ông hoàn toàn không có bất kỳ chữ tín nào. Hơn nữa, ông còn âm thầm bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Nếu không phải bị Dương Thanh phát hiện, sợ là không lâu nữa nhà họ Lý đã ra tay với Hoàng tộc họ Thượng Quan rồi nhỉ?"
Thượng Quan Phó lạnh giọng nói, vẻ mặt đằng đằng sắt khí dường như lại đang do dự rốt cuộc có nên ra tay với Lý Trọng không?
Lý Trọng hờ hững đáp lời Thượng Quan Phó: "Thượng Quan Phó, chuyện đã đến nước này rồi, ai cũng không nói được ai. Hoàng tộc họ Thượng Quan đã đè đầu cưỡi cổ nhà họ Lý bao nhiên năm rồi, trong lòng ông chắc cũng hiểu rõ đúng không?"
"Nếu không phải ông không buông tha cho nhà họ Lý thì tại sao tôi phải âm thầm bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Nếu lúc đó tôi công khai bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ông đồng ý sao?"
"Bây giờ, chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, đã bị ông và Dương Thanh giết sạch rồi, ông nghĩ nhà họ Lý còn có thể làm gì được người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan nữa?"
Thượng Quan Phó cười lạnh: "Nếu nhà họ Lý ở Hoàng thành Thượng Quan thì phải chịu sự kiểm soát của Hoàng tộc Thượng Quan. Lẽ nào ông muốn để Hoàng tộc Thượng Quan trơ mắt nhìn nhà họ Lý càng ngày càng lớn mạnh sau đó thay thế Hoàng tộc Thượng Quan sao?"
Lý Trọng hừ lạnh: "Bớt nói nhảm đi. Bây giờ tôi và ông đều bị thương nặng. Rốt cuộc nên làm theo kế hoạch đã thương lượng trước đó là Hoàng tộc đưa cho nhà họ Lý ba mươi tỷ sau đó nhà họ Lý sẽ hoàn toàn rút lui khỏi Hoàng thành Thượng Quan hay là ông muốn sống mái tới cùng với nhà họ Lý, tôi đây chấp hết!"
"Sở dĩ Lý Trọng có bồi dưỡng được chín tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh là vì ông ta đang tu luyện bộ công pháp này. Nếu để mặc ông ta kéo dài thời gian, thì thực lực của ông ta sẽ càng khôi phục mạnh hơn".
Thượng Quan Phó cũng biết Lý Trọng có thể bồi dưỡng được chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh chắc chắn là có cách riêng, chỉ là ngay cả lão ta cũng không rõ rốt cuộc Lý Trọng đã làm cách nào.
Bây giờ nghe Dương Thanh nói vậy, vẻ mặt lão ta lập tức thay đổi, giận dữ nhìn Lý Trọng, đồng thời cũng cảm nhận khí thế võ thuật trên người Lý Trọng. Quả nhiên hơi thở võ thuật trên người Lý Trọng càng mạnh hơn trước kia.
Thượng Quan Phó biết Dương Thanh không hề nói dối, vẻ mặt lập tức ngập tràn sát khí.
Trong mắt Lý Trọng lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nhìn Dương Thanh nói: "Nếu mày muốn chết tao sẽ giết mày trước!"
Vừa nói xong khí thế võ thuật trên người Lý Trọng như sóng to gió lớn bao phủ Dương Thanh, tiếp đó lão ta vụt biến mất.
Dương Thanh không ngờ Lý Trọng sẽ ra tay với anh trong tình huống này.
Lý Trọng và Thượng Quan Phó vốn dĩ đã bị thương nặng, ai là người ra tay trước người đó sẽ bị lộ. Lão ta làm vậy chẳng phải sẽ bị Thượng Quan Phó biết rõ tình trạng hiện giờ của mình sao?
Tuy Dương Thanh cũng bị thương nặng nhưng trong thời gian Lý Trọng kéo dài thời gian, anh cũng đang sử dụng phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để khôi phục vết thương.
Thấy Lý Trọng bỗng ra tay với mình, Dương Thanh không chút do dự lập tức dồn toàn bộ sức mạnh toàn thân lên chân phải.
"Oành!" Dương Thanh giẫm mạnh chân phải, mặt đất nứt ra như mạng nhện, lan tràn ra xung quanh.
Mượn lực đàn hồi của luồng sức mạnh này, cơ thể của Dương Thanh gần như biến mất tại chỗ trong tích tắc.
Nhưng với trạng thái bây giờ của anh, vốn không có cách nào bùng nổ lực công kích quá mạnh. Tuy không ra sức tấn công người khác mà là dùng sức đạp lên mặt đất nhưng cú đạp dốc hết sức này cũng tương đương với sức tấn công mạnh nhất của anh.
"Phụt!"
Ngay khi Dương Thanh vừa rời khỏi nơi đó, phản ứng phản phệ dữ dội do dùng hết sức giẫm mạnh xuống đất khiến anh phun máu.
Tuy người vẫn còn ở giữa lưng chừng nhưng cơ thể Dương Thanh đã mềm oặt ngã thẳng xuống đất.
Đúng lúc này, tay của Dương Thanh đột nhiên nắm chặt một chiếc bình gốm, vừa định bóp nát chiếc bình rồi nuốt viên thuốc trong lọ thì Lý Trọng vốn đang tấn công anh, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, đột nhiên từ bỏ tấn công Dương Thanh mà đạp mạnh chân khiến cơ thể lão ta lóe lên như tia chớp lao về phía Thượng Quan Phó.
Vừa nãy Thượng Quan Phó cũng không ngăn cản Lý Trọng ra tay với Dương Thanh. Tuy lão ta muốn biết bí mật trên người Dương Thanh, nhưng tương tự lão ta càng muốn nhìn thấy tình trạng thật sự của Lý Trọng hơn.
Trong lúc Lý Trọng tấn công Dương Thanh, Thượng Quan Phó liền biết thương thế của Lý Trọng đã khôi phục rất nhiều. Tuy chưa đạt tới trạng thái mạnh nhất, nhưng ít nhất cũng giữ được sức chiến đấu của Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Ngay khi lão ta nghĩ Dương Thanh chắc chắn phải chết thì không ngờ Dương Thanh lại liều mạng rời khỏi chỗ, khi lão ta còn chưa tỉnh táo lại thì Lý Trọng đã xông tới.
Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt, đến nỗi Thượng Quan Phó còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Trọng đã xông tới trước mặt lão ta đưa tay lên đánh xuống.
"Ông dám!"
Lúc này Thượng Quan Phó mới lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức tung ra một đòn.
"Oành!"
Chỉ là Thượng Quan Phó còn chưa kịp đụng tới người của Lý Trọng thì cú đánh của Lý Trọng đã đánh vào lồng ngực lão ta.
Trong tích tắc, thân thể của Thượng Quan Phó như bị va đập mạnh, bay ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu. Thân thể của lão ta vốn bị thương nặng, lúc này càng nặng hơn.
Nhưng mà Lý Trọng cũng không khá hơn, lão ta cũng gặp phải phản phệ dưới đòn tấn công này. Dù sao Thượng Quan Phó cũng là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, cường độ thể xác cũng ở cấp bậc của Siêu Phàm Lục Cảnh.
Muốn một đòn lấy tính mạng của Thượng Quan Phó là không thể nào. Lý Trọng đánh xong một đòn cơ thể lại biến mất lần nữa, tiếp tục lao về phía Thượng Quan Phó.
Lúc này lão ta đã bùng nổ toàn bộ thực lực, tinh thần chiến đấu dâng trào, chỉ cần lão ta giết được Thương Quan Phó, chỉ cần người bảo vệ Hoàng tộc không ra tay thì ở Hoàng thành Thượng Quan này, không ai làm gì được lão ta.
Dương Thành cũng ngớ người đồng thời cũng mừng thầm. Vừa nãy anh đã chuẩn bị nuốt viên thuốc kia, nhưng nào ngờ Lý Trọng chỉ là tung hỏa mù, thật ra mục tiêu thật sự của lão ta chính là Thượng Quan Phó. Có điều việc này cũng không khó hiểu, bởi lẽ lúc này Dương Thanh không hề có chút sức uy hiếp nào đối với Lý Trọng. Một khi lão ta ra tay với Dương Thanh, ngược lại sẽ để lộ tình trạng thật sự của bản thân.
Trong hoàn cảnh như vậy, khi đòn công kích của lão ta rơi lên người Dương Thanh thì sợ là đòn triệt hạ của Thượng Quan Phó cũng sẽ rơi lên người lão ta. Chỉ cần sau khi giết được Thượng Quan Phó lại giết Dương Thanh cũng không muộn.
Phải thừa nhận Lý Trọng là một thiên tài, có thể lợi dụng mọi thứ hoàn mỹ trong tình huống thế này.
Nhưng mà Thượng Quan Phó cũng không phải là người hiền lành gì, ngay khi một đòn đánh lén của Lý Trọng đánh bay Thượng Quan Phó, lão ta liền biết Lý Trọng sẽ thừa thắng xông lên, một khi lão ta bị Lý Trọng tấn công trí mạng lần nữa thì sợ là lão ta sẽ mất toàn bộ sức chiến đấu.
Thân thể của Thượng Quan Phó còn chưa tiếp đất thì lão ta đã tập trung sức mạnh toàn thân sẵn sàng đáp trả đòn tấn công của Lý Trọng bất cứ lúc nào.
Ngay khi Thượng Quan Phó đã chuẩn bị xong thì trong nháy mắt Lý Trọng lại tấn công một lần nữa, chớp mắt vung ra một đòn, giận dữ hét lên: "Chết đi!"
Thượng Quan Phó cắn răng, dồn hết sức mạnh trên người vào bàn tay trái rồi đánh ra.
"Oành!"
Hai nắm đấm va chạm, một luồng khí thế võ thuật đáng sợ như cuồng phong tản ra tứ phía.
"Ầm ầm ầm!"
Một số kiến trúc trong phạm vi một trăm mét xung quanh bọn họ cũng ngã sập dưới luồng khí thế võ thuật khủng bố này.
Cùng lúc đó, cơ thể vốn vẫn chưa rơi xuống đất của Thượng Quan Phó lại bay ra xa hơn.
Mà Lý Trọng cũng không khá hơn là bao. Lần công kích đầu tiên của lão ta đối với Thượng Quan Phó đã bị phản phệ. Mà lần tấn công thứ hai lại bị Thượng Quan Phó đỡ đòn khiến lão ta chịu phản nghệ nặng hơn.
Lý Trọng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như hủy diệt bộc phát từ trên nắm đấm của Thượng Quan Phó sau đó lan ra cả cánh tay.
"Rắc!"
Đột nhiên, một tiếng xương gãy vang lên, xương cánh tay phải của Lý Trọng vỡ vụn, sau đó rũ xuống.
Lý Trọng chịu đựng cơn đau bị gãy một tay, nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Phó bị ngã xuống, sau đó giẫm chân, rời khỏi nơi đó một lần nữa.
Lão ta đã trả giá đắt như vậy, nên dù thế nào cũng phải giết cho bằng được Thượng Quan Phó, bằng không hết thảy đều đổ sông đổ bể.
Lý Trọng phun máu, khí thế võ thuật trên người lão ta lại suy yếu, nhìn bộ dáng vặn vẹo đáng sợ của Thượng Quan Phó, trong lòng Lý Trọng tràn ngập tuyệt vọng.
"Thượng Quan Phó, ông nghĩ chỉ có một mình ông mới biết giấu giếm thực lực sao?"
Lý Trọng rống lên, trên tay lại xuất hiện một lọ thủy tinh trong suốt, thuốc trong chai có màu đậm hơn.
Cách đó không xa, ánh mắt của Dương Thanh trở nên nghiêm nghị. Ngay cả anh cũng chưa từng thấy lọ thuốc có màu này. Nhưng anh chắc chắn, thuốc này nhất định là của Black Doctor, hơn nữa hiệu quả của nó sẽ càng mạnh hơn. E rằng đây là loại thuốc mới mà hiệu quả của nó còn khủng khiếp hơn cả liều thuốc Siêu Phàm.
Từ bình thuốc trong tay Lý Trọng có một dao động năng lượng khủng bố đang truyền ra, ngay cả Thượng Quan Phó cũng trở nên nghiêm nghị hẳn.
Thượng Quan Phó còn chưa kịp ra tay, Lý Trọng đã không do dự dốc cạn bình thuốc kia.
Ngay sau đó, một hơi thở võ thuật đáng sợ lấy Lý Trọng làm tâm đang quét về bốn phương tám hướng, cuốn đi mọi thứ. "Oành oành oành!"
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, dưới chân Lý Trọng, nền đường vỡ nát, những khe nứt chẳng chịt như mạng nhện lan tràn về các phía.
Cùng lúc đó, hai mắt Lý Trọng càng lúc càng trở nên đỏ đậm, cuối cùng, toàn bộ con mắt đã gần biến thành màu đen. "Gừ!"
Lý Trọng bỗng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bộ mặt trở nên cực kì dữ tợn, như thể đang vô cùng đau đớn. "Giết!"
Thượng Quan Phó di động chân, nháy mắt đã lao về phía Lý Trọng. Lý Trọng của bây giờ quả thật vô cùng đáng sợ, Thượng Quan Phó có cảm giác, nếu không thể giết chết Lý Trọng kịp thời, có khả năng thực lực của Lý Trọng sẽ trở nên mạnh hơn nữa.
Dương Thanh đứng cách đó không xa cũng lộ vẻ cực kì khiếp sợ, nghĩ đến chuyện loại thuốc Lý Trọng dùng có thể là một liều thuốc Siêu Phàm kiểu mới, vượt xa loại thuốc cũ, nỗi lo âu trong lòng anh càng thêm dày đặc.
Nỗi lo này không phải vì bản thân anh mà vì những cư dân trong Hoàng thành Thượng Quan.
Người dùng liều thuốc Siêu Phàm có khả năng cao không thể khống chế được bản thân, chớ nói gì đến liều thuốc kiểu mới còn mạnh hơn cả liều thuốc Siêu Phàm ấy. Nay Lý Trọng đã không thể khống chế được, một khi Thượng Quan Phó bị giết, nếu người bảo vệ Hoàng tộc Thượng Quan không ra tay, chỉ e toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này sẽ biến thành địa ngục nhân gian dưới tay Lý Trọng.
Đúng lúc này, Thượng Quan Phó đã vọt tới trước mặt Lý Trọng, vung tay lên, đánh ra một đòn, nhưng thân thể Lý Trọng vẫn không hề động đậy. "Sao lại thế được?"
Thượng Quan Phó cả kinh thốt lên, lão ta cũng đã cưỡng chế tăng thực lực của mình, nhưng Lý Trọng lại như thể biến thành một người khác, một cao thủ khiển lão ta cũng thấy khiếp hãi, vậy thì còn đánh làm sao được nữa?
Ngay lúc đòn tấn công của Thượng Quan Phó rơi xuống người Lý Trọng, Lý Trọng cũng lập tức ra tay, tung ra một cước, trúng bụng dưới của Thượng Quan Phố.
Thượng Quan Phó bị đá bay ngược ra sau hệt như một quả cầu, người còn chưa chạm đất, miệng đã hộc ra một ngụm máu tươi. "Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Lý Trọng đuổi theo, tung thêm mấy đòn cực mạnh liên tiếp lên người Thượng Quan Phó, Thượng Quan Phó bị đánh cho không còn sức chống trả.
Sắc mặt Dương Thanh đã hết sức nặng nề, nỗi lo âu trong lòng càng thêm dày đặc, trong trạng thái thế này, Lý Trọng quả thực là vô địch rồi, may ra người bảo vệ Hoàng tộc mới có thể trấn áp được lão ta.
Nhưng người bảo vệ Hoàng tộc chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc sắp bị tiêu diệt, mà dù Thượng Quan Phó có chết cũng không được tính là kiếp nạn đẩy Hoàng tộc tới chỗ diệt vong.
Trong tình hình này, người bảo vệ Hoàng tộc Thượng Quan nhất định sẽ không ra mặt, vậy thì còn ai có thể khống chế Lý Trọng? "Khốn kiếp!"
Thượng Quan Phó lồm cồm bò dậy, nhìn Lý Trọng đã gần như phát điên, ý muốn giết người trong mắt lão ta càng thêm đậm.
Vài giây so đấu đã khiến lão ta hoàn toàn nhận rõ sức chiến đấu chân thực của Lý Trọng lúc này, kể cả khi lão ta ở trong trạng thái mạnh nhất cũng không thể là đối thủ của Lý Trọng chứ nói gì đến trạng thái trọng thương như hiện tại.
Lão ta cho rằng, thực lực của Lý Trọng lúc này đã ngang tầm Siêu Phàm Thất Cảnh. "A a!"
Lý Trọng bỗng gầm lên phẫn nộ, hai tay ôm chặt đầu, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, đau đớn tột độ. Tuy lần đầu Dương Thanh thấy loại thuốc mới này nhưng trạng thái của Lý Trọng khiến anh cảm thấy cực kì quen måt. "Thượng Quan tiền bối, hiện giờ Lý Trọng đang phải chịu nỗi đau đớn do liều thuốc kia mang tới, loại thuốc này sẽ liên tục khiến ông ta đánh mất khả năng khống chế bản thân, Lý Trọng hiện vẫn còn một chút lí trí nên đang cố gắng áp chế xuống, không để mình hoàn toàn mất khống chế”. "Trong tình hình này, bất kì kẻ nào cũng đừng dại dột lại gần, chỉ cần có người đến gần thì sẽ khiến ông ta càng khó khống chế bản thân. Một khi có người chết dưới tay ông ta rồi, ông ta sẽ càng thêm điên cuồng, thậm chí có thể rơi vào trạng thái hoàn toàn mất khống chế trong nháy mắt". "Với thực lực hiện tại của Lý Trọng, hoặc là nhanh chóng giết chết ông ta, hoặc là đừng có lại gần ông ta, bằng không, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này đều sẽ biến thành chiến trường cho ông ta giết chóc". ngôn tình hoàn
Dương Thanh vội lớn tiếng hô lên với Thượng Quan Phó.
Thượng Quan Phó nhíu mày, tức giận nói: "Theo như cậu nói, hiện tại tôi không thể tấn công ông ta? Chỉ có thể trợ mắt nhìn ông ta cố gắng khống chế sức mạnh, sau đó trở nên mạnh hơn?"
Dương Thanh nói: "Theo như tôi quan sát trạng thái hiện tại của Lý Trọng, ông ta hoàn toàn không có khả năng chịu được liều thuốc kiểu mới này, chẳng mấy chốc nữa sẽ phải nổ tan xác mà chết vì thân thể không tải nổi độ mạnh của liều thuốc".
Trước đây, trên chiến trường tại căn cứ Hồng Trần ở nước ngoài, anh từng đấu với thủ lĩnh của Hồng Trần một trận, lúc đó thủ lĩnh của Hồng Trần từng sử dụng liều thuốc Siêu Phàm, nhưng vì bản thân không thể chịu nổi công hiệu của thuốc, cuối cùng đã nổ tan xác mà chết.
Hiển nhiên, Thượng Quan Phó không tin lời Dương Thanh, lão ta nghiến răng nói: "Tôi không tin cậu!"
Dứt lời, trong tay lão ta chợt xuất hiện một con dao găm lóe sáng, lần thứ hai lao về phía Lý Trọng.
Tuy lão ta cũng biết hiện tại Lý Trọng vô cùng đáng sợ, nhưng thoạt nhìn Lý Trọng có vẻ đau đớn lắm, chỉ đứng tại chỗ vặn vẹo giãy giụa, như là đáng cổ khống chế bản thân, trong tình huống này, tranh thủ thời gian giết Lý Trọng ngay mới là ý kiến tốt nhất.
Dương Thanh hét lớn: "Đừng làm thế!"
Nhưng Thượng Quan Phó sao lại chịu nghe lời anh?
Chân lão ta thoảng di động, thân hình lao nhanh như điện, chớp mắt đã đứng trước mặt Lý Trọng, dao găm trong tay phóng thẳng về phía trái tim Lý Trọng. "Chết đi!"
Thượng Quan Phó gầm lên. "Uỳnh!"
Ngay thời khắc lưỡi dao găm tiến sát thân thể Lý Trọng, lão ta giơ tay, đánh ra một quyền vào người Thượng Quan Phó, một tiếng động lớn vang lên, Thượng Quan Phó bay ngược ra sau như diều đứt dây. "Chán sống rồi đúng không!"
Một giọng nói âm u như vọng về từ địa ngục vang lên từ cổ họng Lý Trọng, khuôn mặt lão ta vặn vẹo dữ tợn.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, Lý Trọng đang cố gắng đè lại cơn cuồng bạo bên trong lồng ngực, nỗ lực để mình duy trì trạng thái tỉnh táo, nhưng một đòn kia của Thượng Quan Phó đã triệt để mở cửa cho cơn sóng điên cuồng trong lòng lão ta tràn ra.
Lý Trọng đã không thể khống chế cơn sóng điên cuồng ấy, chân thoảng di động, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Thượng Quan Phó bị Lý Trọng tấn công dồn dập điên cuồng đã triệt để tuyệt vọng, lão ta thậm chí còn không đủ sức bò dậy nữa, thấy Lý Trọng lại xông về phía mình, sắc mặt lão ta cực kì không cam lòng, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng. "Uỳnh!"
Đòn tấn công của Lý Trọng lại hạ xuống lần nữa, thân thể Thượng Quan Phó ngã văng ra, sau khi rơi xuống đất, hơi thở trên người lão ta hoàn toàn biến mất.
Thượng Quan Phó đã chết.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn Lý Trọng đánh chết Thượng Quan Phó, Dương Thanh cũng dại mặt ra, ngay cả Thượng Quan Phó cũng bị giết rồi sao?
Vậy thì hiện nay, trong Hoàng thành Thượng Quan này, còn ai có thể ngăn cản Lý Trọng?
Quả đúng như Dương Thanh dự liệu, sau khi giết Thượng Quan Phó, Lý Trọng đã triệt để mất khống chế. "Gu!"
Lão ta tức giận rít gào, hơi thở võ thuật trên người bỗng tăng vọt lên cực điểm.
Cùng lúc đó, tại Hoàng tộc Thượng Quan, trong cung điện rộng thênh thang, Thượng Quan Hoàng ngồi trên ngai vàng, bên dưới là các thành viên quyền quý của Hoàng tộc, sắc mặt ai nấy đều cực kì nặng nề.
Bởi Thượng Quan Hoàng triệu tập bọn họ lại đây, thảo luận về vấn đề, một khi Thượng Quan Phó thất bại, Hoàng tộc nên đối phó với tình hình trước mắt như thế nào? "Thật không ngờ, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta lại vẫn còn sống. "Có lão Hoàng Chủ ở đây, Hoàng tộc nhất định sẽ không có vấn đề gì".
Sau khi được Thượng Quan Hoàng báo cho biết về sự tồn tại của Thượng Quan Phó, tất cả đều hết sức kinh ngạc. Nhưng trái lại, sắc mặt Thượng Quan Hoàng lại vô cùng căng thẳng, lão ta nói: "Các vị đừng nên vui vẻ quá sớm, nếu như Dương Thanh thật sự dễ dàng bị giết đến thế thì vì sao đến tận bây giờ, lão Hoàng Chủ còn chưa trở về?"
Lão ta vừa nói đến đây, mọi người càng thêm lo âu thấp thỏm.
Bởi vì, ngay vừa rồi, bọn họ cảm nhận được, cách Hoàng phủ họ Thượng Quan không xa có một hơi thở võ thuật cực kì khủng bố đang liên tục tràn ra khắp Hoàng thành.
Loại hơi thở võ thuật này có cấp bậc cao đến mức khiến bọn họ cảm thấy có một áp lực cực lớn đè lên người, thậm chí đến hô hấp cũng không được thông thuận.
Có người lên tiếng: "Hoàng Chủ, chẳng phải Dương Thanh đã mất hết võ thuật rồi sao? Làm sao cậu ta có thể còn sống được? Hon nữa, hôm nay không chỉ Hoàng tộc Thượng Quan mà cả nhà họ Lý cũng đã huy động cao thủ đi lùng bắt Dương Thanh, nghe nói ngay cả ông tổ của nhà họ Lý cũng đã đi tìm rồi, làm sao cậu ta có thể sống sót được?"
Thượng Quan Hoàng đảo mắt nhìn qua đám người bên dưới, lạnh giọng nói: "Ai nói với các vị rằng mối nguy hiểm của Hoàng tộc chỉ có Dương Thanh?"
Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau, chẳng lẽ không phải sao?
Thượng Quan Hoàng lại nói tiếp: "Lão Hoàng Chủ đã dặn dò tôi, phải cẩn thận nhà họ Lý, năm mươi năm trước, có chín cao thủ biến mất cùng Lý Trọng, mấy ngày trước, Lý Giang Hùng lại dẫn theo một cao thủ Siêu Phàm Cảnh tới Hoàng tộc tìm Dương Thanh, sau đó bị Dương Thanh giết chết, tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia chính là một trong chín tên cao thủ từng biến mất cùng Lý Trọng năm mươi năm trước". "Lão Hoàng Chủ nghi rằng, tám cao thủ còn lại rất có thể cũng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, cho nên, Hoàng tộc chúng ta không chỉ phải đối mặt với Dương Thanh mà còn cả gia tộc họ Lý nữa".
Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí chấn kinh nói: "Nếu vậy, chúng ta nhất định phải diệt hắn gia tộc họ Lý này mới được!"
Nhị hoàng tử Thượng Quan Tử Mặc cũng trầm giọng đồng tình: "Anh cả nói rất đúng, chúng ta phải khiến gia tộc họ Lý biến mất khỏi Hoàng thành, bằng không, không ai có thể bảo đảm sau này bọn họ sẽ không gây khó dễ cho Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta".
Ngay lúc này, hai luồng hơi thở võ thuật vốn đang cực kì phập phồng cuồng bạo, bỗng có một luồng hơi thở biển mất, Thượng Quan Hoàng lập tức biến sắc, đứng phắt dậy khỏi ngai vàng. "Phụ hoàng, có chuyện gì vậy ạ?"
Thấy thế, Tam hoàng tử Thượng Quan Tử Khiêm vội hói.
Những người khác thấy Thượng Quan Hoàng lộ vẻ khiếp sợ như vậy, lòng lập tức nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Ảnh mắt Thượng Quan Hoàng nhìn về một hướng, ngây người lẩm bẩm: "Hơi thở võ thuật của lão Hoàng Chủ đã biến mất rồi!” "Cái gì?" "Lão Hoàng Chủ chính là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, hơi thở võ thuật của ngài ấy làm sao có thể biến mất được?" "Hoàng Chủ, có phải ngài cảm nhận nhầm rồi không? Hơi thở võ thuật biến mất không phải là của lão Hoàng Chủ?"
Những thành viên của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều biến sắc, không một ai muốn tin hơi thở võ thuật của Thượng Quan Phó đã biến mất.
Mặc dù Thượng Quan Hoàng cũng không muốn chấp nhận sự thật này nhưng lão ta đã vô cùng quen thuộc với hơi thở võ thuật của Thượng Quan Phó, trong hai luồng hơi thở võ thuật cuồng bạo xuất hiện trước đó, có một chính là của Thượng Quan Phó.
Nhưng nay, hơi thở của Thượng Quan Phó đã biến mất, mà luồng hơi thở võ thuật điên cuồng còn lại vẫn tồn tại, tất cả đều đang chứng minh một sự thật mà lão ta không cách nào chấp nhận được. Đó là Thượng Quan Phó đã chết.
Thượng Quan Hoàng không kịp nghĩ thêm, lập tức phân công người dưới: "Tất cả các cao thủ có cảnh giới dưới Thần Cảnh đỉnh phong lập tức lùi về trông giữ Hoàng lăng!"
Bên trong Hoàng phủ họ Thượng Quan có một Hoàng lăng dưới lòng đất, Hoàng lăng này cũng là một công trình phòng ngự dưới đất lớn nhất của Hoàng tộc, cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh không có khả năng phá vỡ tầng phòng ngự của Hoàng lăng này.
Chỉ khi Hoàng tộc gặp phải hiểm họa cực lớn thì Hoàng lăng dưới lòng đất mới được mở ra, mà nay Thượng Quan Hoàng lại yêu cầu tất cả các thành viên của Hoàng tộc có cảnh giới dưới Thần Cảnh đỉnh phong phải lùi vào Hoàng lăng, điều này chứng tỏ Hoàng tộc đang phải đối mặt với một nguy cơ cực lớn, thậm chí đó còn là nguy cơ liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoàng tộc.
Ngay khi người trong Hoàng tộc còn đang ngày người thất kinh, tại gia tộc họ Lý, Lý Giang Hùng bỗng phá lên cười, lão ta kích động vô cùng, hô to: "Quá tốt rồi, từ nay về sau, tại Hoàng thành Thượng Quan này, nhà họ Lý ta chính là vua!"
Tuy lão ta không biết đến sự tồn tại của Thượng Quan Phó nhưng cũng có thể cảm thấy, hai vị cao thủ vừa chiến đấu kịch liệt với nhau kia, có một người là Lý Trọng, mà bây giờ, hơi thở võ thuật của Lý Trọng vẫn còn, nhưng hơi thở của kẻ còn lại đã biến mất. "Thưa chủ gia tộc, có chuyện gì thế a?"
Đám người nhà họ Lý không hiểu nguyên do, bèn cười hỏi.
Lý Giang Hùng đang rất vui vẻ, bèn hào hứng nói: "Tuy tôi không biết có chuyện gì xảy ra nhưng tôi có thể cảm nhận được, tên cao thủ vừa đấu với bố tôi chính là cao thủ siêu đẳng của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Nhưng vừa rồi, hơi thở của tên cao thủ kia đã biến mất, mà bố tôi còn sống".
Lý Giang Hùng chỉ nói một câu đã khiến toàn bộ người nhà họ Lý sôi sục lên.
Lý Giang Hùng lớn tiếng bảo: "Tất cả các cao thủ đã bước vào Thần Cảnh đi theo tôi nghênh đón ông tổ!"
Lúc này bọn họ còn chưa biết, nhà họ Lý sắp gặp phải hiểm họa đáng sợ cỡ nào.
Ngay khi Lý Giang Hùng dẫn đầu đám cao thủ Thần Cảnh của gia tộc di chuyển về phía Lý Trọng, bên chỗ Lý Trọng lúc này, khắp nơi đã biến thành phế tích, Lý Trọng như đã phát điên, liên tục tấn công các phía, tất cả mọi mục tiêu bị lão ta nhằm tới đều hóa thành đống đổ nát trong khoảnh khắc.
Dương Thanh trốn một góc, tay nắm chặt một bình sứ trắng, trong bình là viên thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh, anh đang chờ, chờ đến thời cơ tốt nhất để dùng viên thuốc này.
Lúc này Lý Trọng vẫn còn đang ở trạng thái mạnh nhất, dù lúc này anh sử dụng thuốc thì chỉ e trong mười phút ngắn ngủi, anh không thể giải quyết Lý Trọng.
Vậy nên Dương Thanh vẫn chưa vội dùng viên thuốc này mà chỉ chờ, chờ khi thể lực của Lý Trọng bị tiêu hao hết, có lẽ không cần anh sử dụng viên thuốc này, Lý Trọng đã biến thành một kẻ tàn phế.
Lý Trọng lúc này hệt như một con ruồi không đầu, không cảm nhận được hơi thở võ thuật bốn phía, lão ta chỉ có thể điên cuồng đập phá phát tiết, như đang muốn trút hết tất cả cơn cuồng bạo trong cơ thể ra ngoài.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh như một thợ săn tài giỏi, trốn ở nơi xa, đôi mắt sắc như lưỡi dao chăm chặp giám sát mọi cử động của Lý Trọng.
Quả nhiên, sau khi liên tục phát tiết, thể lực của Lý Trọng dường như đã tiêu hao gần hết, hơi thở cuồng bạo trên người cũng giảm mạnh, lực công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Nhưng thế này còn chưa đủ, để tăng cao khả năng thắng hơn, Dương Thanh cảm thấy vẫn nên chờ thêm một lúc.
Anh nhủ thầm trong lòng: "Chừng chục phút nữa, có lẽ Lý Trọng sẽ tiến vào thời kì suy nhược".
Lại năm phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, quả nhiên, đúng như Dương Thanh liệu định, hơi thở trên người Lý Trọng càng ngày càng yếu, như thể sắp ngã vào thời kì suy nhược.
Liều thuốc do Black Doctor nghiên cứu ra tuy rất lợi hại nhưng theo như những hiểu biết của Dương Thanh, mỗi loại thuốc mà Black Doctor điều chế ra đều có chung một tác dụng phụ, đó chính là sau khi thuốc hết công hiệu, người dùng thuốc sẽ rơi vào thời kì suy nhược.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai bỗng vang vọng trong đêm tối: "Chủ gia tộc họ Lý là Lý Giang Hùng, dẫn theo các cao thủ của gia tộc, xin cung kính nghênh đón ông tổ về tộc!" "Cao thủ nhà họ Lý xin cung kính nghênh đón ông tổ về tộc!" "Cao thủ nhà họ Lý xin cung kính nghênh đón ông tổ về tộc!"
Đột nhiên, hơn hai mươi cao thủ Thần Cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Trọng, đồng loạt quỳ một chân xuống, kêu lớn. Dương Thanh không ngờ được người nhà họ Lý lại xuất hiện vào lúc này, anh lập tức biến sắc, giận dữ hét lên: "Tất cả các vị, lập tức thu hơi thở võ thuật trên người lại ngay!"
Chỉ tiếc, khi anh hồ lên câu này, tất cả đã quá muộn.
Cảnh tượng này làm ai nấy đều chấn động.
Lý Giang Hùng cũng sững sờ, nét mặt đầy kinh ngạc: "Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?"
Dương Thanh lại giận dữ hét lên: "Lý Giang Hùng! Lý Trọng uống thuốc do Black Doctor mới nghiên cứu ra nên đã hoàn toàn mất lý trí rồi. Ông ta còn giết cả Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan, thực lực đã khủng khiếp hơn rất nhiều. Ông mau bảo những người trong nhà họ Lý thu khí thế võ đạo lại đi".
"Nếu không, Lý Trọng mà cảm giác được khí thế võ đạo của ai thì ông ta sẽ giết ngay! Giết càng nhiều, ông ta càng điên!"
Nghe thấy lời nói của anh, Lý Giang Hùng mới giật mình tỉnh ngộ. Lão ta vốn cho rằng người đã đánh nhau với Lý Trọng là Dương Thanh, lúc này mới biết không phải Dương Thanh mà là Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Trong lúc lão ta đang ngẩn người, lại có mấy cao thủ Thần Cảnh vì phóng uy thế võ đạo ra mà bị Lý Trọng giết trong tích tắc.
Phút chốc, trong hơn hai mươi cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý lại có ba người chết.
Đến lúc này Lý Giang Hùng mới hoàn hồn, mau chóng ra lệnh: "Tất cả mau thu khí thế võ đạo lại!"
Những người còn sống sót lập tức làm theo.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Dương Thanh, Lý Trọng như con ruồi mất đầu không còn thấy mục tiêu, điên cuồng công kích khắp nơi như muốn trút mọi năng lượng cuồng bạo trong cơ thể ra ngoài.
Cả đám cao thủ nhà họ Lý đều sợ hãi thấy rõ, họ chưa từng thấy dáng vẻ kinh khủng thế này của Lý Trọng.
"Bùm bùm bùm!"
Khi Lý Trọng điên cuồng bùng nổ, những cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ lẫn trung kỳ đều chịu thương tích nặng nề, ngã văng ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc những người này bị đánh bay bởi khí thế võ đạo của mình, thân hình Lý Trọng qua lại giữa những người khác như một tia chớp đen.
Giây kế tiếp lại có có năm sáu người bỏ mạng.
Lý Giang Hùng sốt sắng đến nỗi sắp khóc. Những người này đều là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lý, lão ta dẫn hơn hai mươi cao thủ như thế để đến đây long trọng đón chào Lý Trọng, để rồi bị Lý Trọng giết chết gần một nửa số đó.
Những người trong nhà họ Lý cũng sắp hóa điên. Họ hăm hở tới đây nghênh đón Lý Trọng trong niềm vui sướng khôn xiết, cho rằng nhà họ Lý sẽ trở thành bá chủ của Hoàng thành Thượng Quan và họ sẽ trở thành những người có công lớn với gia tộc, nào ngờ vừa đến đây đã bị giết gần một nửa.
Nếu để mặc chuyện này tiếp tục xảy ra thì những cao thủ hàng đầu trong nhà họ Lý đều sẽ bị Lý Trọng giết chết.
Một người có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ họ Lý sợ hãi nói: "Chủ gia tộc, rốt cuộc ông tổ sao vậy? Sao ông ấy lại giết cả người trong gia tộc?"
Nét mặt Lý Giang Hùng đầy trầm trọng quan sát Lý Trọng thật kỹ, cắn răng đáp: "Bố tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát, tôi sợ là ông ấy không thể tỉnh táo lại được nữa. Tất cả mọi người tìm cơ hội trốn khỏi đây, tuyệt đối không được để lộ ra một chút khí thế võ đạo nào, nếu không sẽ chết chắc đấy!"
"Rõ!"
Cao thủ trong nhà họ Lý vội vàng vâng lệnh.
Tuy họ không rõ đã có chuyện gì xảy ra với Lý Trọng nhưng lại biết hiện giờ lão ta đã không còn quan tâm ai là người của mình, có lẽ dù là Lý Giang Hùng cũng sẽ không bỏ qua.
Lý Giang Hùng liếc mắt nhìn Dương Thanh rồi bắt đầu lặng lẽ lùi ra sau, còn nín thở vì sợ bị Lý Trọng cảm giác được, sau đó giết mình.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không đứng đây chờ chết. Tuy anh cũng lo lắng Lý Trọng sau khi mất lý trí sẽ rời khỏi đây rồi gây ra một vụ tàn sát thảm khốc cho Hoàng thành Thượng Quan, nhưng lúc này bản thân cũng đang bị thương nặng, nếu uống đan dược được Phùng Tiểu Uyển đưa cho thì cũng chỉ có thể giữ được trạng thái đỉnh cao trong vòng mười phút là cùng.
Quan trọng là, một khi uống viên đan dược của Phùng Tiểu Uyển, rất có thể anh sẽ chết. Hoàng thành Thượng Quan có người bảo vệ riêng, chắc kẻ đó sẽ không làm ngơ trước việc Lý Trọng thẳng tay tàn sát những người trong Hoàng thành nhỉ?
"Bành!"
Nhưng đang lúc các cao thủ của nhà họ Lý chuẩn bị rời khỏi đây thì Lý Trọng đột nhiên xông đến trước mặt một người, giơ tay mạnh mẽ tung chưởng vào đầu của đối phương.
Cao thủ họ Lý kia bỏ mạng chỉ trong giây lát, chết không nhắm mắt.
Vừa rồi do quá căng thẳng nên ông ta đã bất cẩn để lộ một chút khí thế võ đạo, do đó bị Lý Trọng nhắm trúng, giết ngay tức thì.
Những người khác đứng sững tại chỗ, không dám thở mạnh. Ai nấy đều kinh hoàng nhìn Lý Trọng.
Lý Giang Hùng thấy nhà họ Lý lại tổn thất một cao thủ hàng đầu thì cảm giác lòng như đang rỉ máu.
Nhưng vào lúc này lại có thêm vài hơi thở Thần Cảnh đến gần, nét mặt của Dương Thanh tức khắc thay đổi: "Không xong rồi!"
Ngay sau đó, bốn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong xuất hiện, bao vây Lý Trọng.
Bốn người này đều mặc trang phục đặc trưng của Hoàng tộc Thượng Quan, vậy là đã rõ lai lịch của họ.
"Lão Hoàng Chủ!"
Khi nhìn thấy Thượng Quan Phó nằm sõng soài cách đó không xa, không còn thở nữa thì ai nấy đều biến sắc.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu căm tức nhìn Lý Trọng, quát: "Lý Trọng, ông giết lão Hoàng Chủ của chúng tôi ư?"
Dương Thanh vội vàng thét lên: "Mau thu khí thế võ đạo lại, Lý Trọng đã mất lý trí rồi, bị ông ta nhắm vào sẽ chết đấy!"
Nhưng câu nói của anh đã muộn màng.
Bóng dáng của Lý Trọng lại biến mất, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa rồi và tung một cú đấm ra.
"Rầm!"
Một tiếng động ầm ĩ vang lên, lồng ngực của cao thủ nọ trũng xuống, hộc máu bay vụt ra ngoài như diều đứt dây.
"Trời..."
Ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong còn lại hoàn toàn sững sờ, dường như họ không ngờ một đòn của Lý Trọng lại có thể giết một trong bốn người họ chỉ trong nháy mắt.
Lúc này đây, anh chỉ có thể hy vọng Lý Trọng sẽ không chịu đựng được tác dụng quá mạnh của thuốc nên nổ tan xác mà chết.
Nếu không thì dù uống đan dược được Phùng Tiểu Uyển đưa cho, anh cũng khó lòng giết được lão ta. Một khi Lý Trọng trở nên mạnh hơn, hai người mà đánh nhau thì ngược lại sẽ khiến thực lực của lão ta được tăng cường.
Giữa lúc đó, bỗng dưng có tiếng sáo vang lên. Lý Trọng vừa mất đi mục tiêu như cảm giác được vị trí của tất cả mọi người. Đôi mắt đỏ ngầu của lão ta hướng về một cao thủ nhà họ Lý, chớp nhoáng xông thẳng tới.
"Ầm!"
Tung một chưởng, lại một người đã chết.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi có tiếng sáo, Lý Trọng vốn đang hoang mang như đã có thể cảm nhận được vị trí của mỗi một người ở đây, vừa giết một người trong nhà họ Lý xong thì lại xông tới một cao thủ khác.
Hơn hai mươi cao thủ Thần Cảnh họ Lý tới đây nhưng giờ đã tổn thất mười người, chỉ còn lại mười người cuối cùng.
Lý Giang Hùng hốt hoảng đến sắp khóc, gào lên: "Bố, bố tỉnh lại đi!"
Ban đầu lão ta còn nghĩ rằng Lý Trọng sẽ dẫn dắt nhà họ Lý đến đỉnh cao, không ngờ cuối cùng Lý Trọng lại là người dẫn họ xuống vực thẳm.
Những cao thủ Thần Cảnh đang đứng ở đây đã là toàn bộ lực lượng cuối cùng của nhà họ Lý, một khi bị giết sạch thì trong gia tộc sẽ không còn ai có thực lực Thần Cảnh nữa. Một gia tộc không có lấy một cao thủ Thần Cảnh thì còn không sánh bằng một gia tộc hạng bét.
Tuy nhiên, tiếng hét của Lý Giang Hùng không hề có tác dụng nào, Lý Trọng vẫn không ngừng tàn sát.
Ngay lúc đó, Dương Thanh đột nhiên gầm lên: "Tất cả tập trung giết Lý Trọng đi, nếu không, ai cũng sẽ chết tại đây đấy!"
Mặc dù anh có thù oán với nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng hiện giờ người cầm đầu hai gia tộc này – Thượng Quan Phó thì bị Lý Trọng giết, Lý Trọng thì đã đánh mất lý trí, còn giết nhiều người trong nhà họ Lý như vậy.
Dương Thanh có thể bỏ qua mọi hận thù. Trải nghiệm ở chiến vực đã làm tâm trí của anh hướng về nhân dân, nếu Lý Trọng sống sót thì đây sẽ là nạn lớn cho Hoàng thành Thượng Quan.
Lúc này đây, Dương Thanh vô cùng phẫn nộ. Vì sao đến nước này rồi mà người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quân vẫn chưa xuất hiện?
Lẽ nào chỉ khi Hoàng tộc đối mặt với nguy cơ sống còn mới lộ mặt ra?
Người bảo vệ Hoàng tộc phải bảo vệ con dân trong Hoàng thành chứ không phải chỉ mình thành viên trong Hoàng tộc mới phải.
Lý Giang Hùng nghe thấy lời nói của Dương Thanh mới hoàn hồn, lập tức ra lệnh: "Tất cả cao thủ nhà họ Lý nghe lệnh, cùng giết ông tổ!"
"Chủ gia tộc, phải giết ông tổ thật sao?"
Có người ngỡ ngàng hỏi, trên mặt đầy vẻ không cam lòng. Nếu như Lý Trọng có thể khôi phục lý trí thì tương lai nhà họ Lý sẽ rất huy hoàng.
Lý Giang Hùng tức giận hét lên: "Nếu không cùng chung tay thì toàn bộ chúng ta đều sẽ bị bố tôi giết chết, giờ ông ấy đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, đành giết thôi!"
"Rõ!"
Bấy giờ các cao thủ trong nhà họ Lý mới lấy lại tinh thần, ánh mắt của họ cũng trở nên kiên định, chỉ còn lại sát ý với Lý Trọng.
Dương Thanh đưa mắt nhìn ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong còn lại của Hoàng tộc, lớn tiếng nói: "Mấy người là người trong Hoàng tộc cơ mà, còn đứng đấy nhìn nữa à? Bây giờ chỉ còn cách cùng nhau giết Lý Trọng thì con dân trong Hoàng thành mới không bị tàn sát".
Ba cao thủ trong Hoàng tộc nhìn nhau, tên cầm đầu cắn răng đáp: "Liều mạng thôi!"
Lý Giang Hùng lại gào lên: "Tất cả đều xông lên!"
Sau mệnh lệnh của ông ta, cao thủ trong Hoàng tộc và nhà họ Lý đồng loạt xông về phía Lý Trọng.
Mặc dù lão ta vô cùng đáng sợ nhưng đã hoàn toàn mất đi lý trí, chẳng khác nào một cỗ máy bị người khác khống chế, không thể bộc phát ra thực lực vốn có của mình.
Nhà họ Lý đã tổn thất một số lượng lớn cao thủ nhưng phần lớn đều là những người đang ở Thần Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, những người còn lại về cơ bản đều có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra còn có một số cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.
Ba người còn lại của Hoàng tộc đều có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong. Một đội hình như vậy tuyệt đối là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Mười mấy cao thủ đồng thời ra tay, trong nháy mắt những đòn công kích mạnh nhất của họ đều giáng xuống người Lý Trọng.
"Gầm!"
Lão ta cuồng nộ thét lên, tung ra một đòn tấn công khủng khiếp. Lại một người trong nhà họ Lý bị giết.
"Toàn bộ lập tức lùi lại!"
Lý Giang Hùng nói lớn một câu rồi nhanh chóng thụt lùi. Ngay lúc lại một cao thủ họ Lý bỏ mạng, những người khác đã rời khỏi phạm vi công kích của Lý Trọng.
Lý Giang Hùng cắn răng, lại hét lên: "Tất cả cùng xông lên!"
Mười mấy cao thủ lại cùng nhau phát động đòn công kích mạnh nhất của mình tới Lý Trọng.
Sau mỗi đợt tiến công thì Lý Giang Hùng lại ra lệnh cho họ lùi lại, mười mấy người cứ đánh rồi lại lùi như vậy, thương thế trên cơ thể Lý Trọng cũng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Chiến thuật này đúng là quá tuyệt vời, đây cũng là chiến lược tốt nhất cho tình huống bây giờ, thế nhưng nó lại gây ra tổn thất quá lớn.
Gần như mỗi lần liều mạng tấn công đều mất một cao thủ, sau mấy đợt bao vây tấn công ngắn ngủi thì nhà họ Lý lại có thêm hai người chết.
Sắc mặt của Dương Thanh vô cùng tối tăm, đưa mắt nhìn bốn phía hòng tìm cho ra chủ nhân của tiếng sáo. Anh biết rằng Lý Trọng đang bị tiếng sáo ấy khống chế.
Nếu không có tiếng sáo của đối phương thì có thể lão ta đã nổ tan xác từ lâu rồi. Nó cứ như âm thanh mê hoặc lòng người, dẫn dắt khí thế cuồng bạo còn sót lại trong cơ thể Lý Trọng bùng nổ.
"Rốt cuộc mày là ai?"
Dương Thanh nhìn vào khoảng không, rít lên: "Không phải bọn mày muốn giết tao lắm sao? Giỏi thì cút ra đây đánh một trận với tao đi!"
Tuy không biết chủ nhân của tiếng sáo là ai nhưng có thể khẳng định một điều rằng Lý Trọng đã uống thuốc mới được Black Doctor nghiên cứu ra, như vậy thì kẻ đang thổi sáo khống chế lão ta chắc chắn là người của Black Doctor.
Sau khi Black Doctor thất bại trong việc khống chế Dương Thanh thì quay sang muốn giết anh, thế nên Dương Thanh cố ý nói lớn để lừa đối phương xuất hiện.
Chỉ cần đối phương dám bước ra đây, Dương Thanh dám uống đan dược của Phùng Tiểu Uyển để dốc sức giết kẻ đó trong mười phút.
Nhưng lời kêu gọi của anh hoàn toàn vô dụng, tiếng sáo vẫn vang lên, đối phương không hề có ý định lộ diện.
Nhà họ Lý càng ngày càng thiệt hại nhiều mạng người, may mà các cao thủ trong Hoàng tộc họ Thượng Quan đã liên lạc với Thượng Quan Hoàng, có lẽ không lâu nữa những người đứng đầu trong Hoàng tộc sẽ đến nơi.
"Hết cách rồi, giờ chỉ có nước liều mạng để tiêu hao sức lực của Lý Trọng thôi, nếu không Hoàng thành Thượng Quan sẽ trở thành địa ngục trần gian cho xem!"
Cao thủ Hoàng tộc cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nói. Đương nhiên ông ta biết tình thế đang rất bất lợi cho họ, nhưng còn cách nào đâu?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Dương Thanh nhìn Vũ Văn Bân, dường như anh ta cũng cảm giác được, đưa mắt về phía Dương Thanh, nhếch mép cười khẩy rồi bóng người chợt lóe, biến mất.
Nhưng tiếng sáo vẫn còn vang vọng.
Đến lúc này, cuối cùng Dương Thanh cũng khẳng định được người vừa thổi sáo điều khiển Lý Trọng chính là Vũ Văn Bân.
Anh vô cùng ngạc nhiên: "Sao có thể?"
Dương Thanh biết rõ Vũ Văn Bân là ai, chỉ là một cậu ấm của một gia đình quyền thế tại Yến Đô, còn chưa bước vào cả Thần Cảnh. Mới mấy tháng ngắn ngủi mà sao anh ta có thể mạnh đến mức độ này? Chỉ dùng sáo là có thể khống chế Lý Trọng có thực lực Siêu Phàm Cảnh ư?
Từ sau khi giết Vũ Văn Cao Dương, Vũ Văn Bân như bốc hơi khỏi nhân gian. Mỗi khi Dương Thanh nhớ đến mối thù giết bố đều cực kỳ oán hận, chỉ muốn tự tay xé xác anh ta ra.
Nhưng anh không thể tìm ra Vũ Văn Bân, sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra nên đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội báo thù rửa hận cho Vũ Văn Cao Dương.
Vậy mà hôm nay lại gặp Vũ Văn Bân tại đây.
"Vũ Văn Bân!"
Dương Thanh gần như cắn nát răng, thấp giọng rít lên.
Khí thế cuồng bạo dần dần tràn ngập ra khỏi người, đôi mắt anh từ từ nhuốm màu đỏ rực.
Tuy không thể ngưng tụ ra khí thế võ đạo nhưng mỗi khi chìm trong cơn phẫn nộ thù hận, Dương Thanh đều cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào.
Lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý còn đang bao vây tấn công Lý Trọng nhưng Lý Trọng trong trạng thái cuồng bạo quá mạnh,dù số lượng cao thủ Thần Cảnh của hai gia tộc vô cùng nhiều cũng không thể giết chết được ngay, chỉ có thể không ngừng gây thương tích cho lão ta.
Nhưng Lý Trọng cứ như không cảm giác được gì vậy, cho dù cơ thể đã bị hủy hoại, thê thảm đến mức không nỡ nhìn thì lão ta vẫn mạnh như cũ, vẫn có thêm mấy người chết dưới những đòn công kích của lão ta.
"Chủ gia tộc, chúng ta không trụ được nổi đâu, nếu cứ tiếp tục thì sẽ mất mát nhiều hơn thôi. Rút lui đi!"
Bất chợt một người họ Lý hốt hoảng lên tiếng.
Nhiều cao thủ hàng đầu như họ tấn công mà vẫn không thể giết chết Lý Trọng, thật sự là vô cùng tuyệt vọng.
Lý Giang Hùng cũng bắt đầu chùn bước. Nhà họ Lý đã tổn thất quá nhiều, cứ để mọi chuyện diễn ra thế này thì họ sẽ bị tiêu diệt toàn quân mất. Chỉ có rời khỏi đây mới giúp gia tộc giữ được một vài cao thủ Thần Cảnh.
Sau một lúc do dự, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Tất cả rời khỏi vòng vây, thoát đi nhanh nhất có thể!"
"Vâng!"
Các cao thủ của nhà họ Lý luôn mong mỏi lệnh rút lui của Lý Giang Hùng nên ngay thời điểm ông ta ra lệnh, gần như tất cả mọi người đều rút lui trong tích tắc.
Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nổi giận: "Không được rút lui!"
Một khi phe của nhà họ Lý rút lui khỏi trận chiến thì các cao thủ trong Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ phải gánh chịu toàn bộ cơn cuồng nộ của Lý Trọng. Chỉ với những người này thì hoàn toàn không thể chống lại lão ta.
Nhưng nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan vốn đã có thù hằn, họ Lý quan tâm đến sống chết của họ Thượng Quan làm gì?
Trong lúc nhất thời, các cao thủ trong nhà họ Lý vội vã chạy trốn, còn Lý Trọng thì nổi điên tấn công người của Hoàng tộc dữ dội hơn.
Chỉ một lát mà đã có thêm hai người bị giết chết. "Cậu Thanh, cậu hãy ra tay đi ạ! Không thì chúng ta sẽ chết ở đây mất!"
Lúc này, một cao thủ trong Hoàng tộc thình lình nhìn về phía Dương Thanh cầu xin.
Tuy biết Hoàng tộc họ Thượng Quan đã làm chuyện có lỗi nhưng họ cũng hiểu tính cách của Dương Thanh. Bây giờ họ đã thật sự cùng đường bí lối, nhà họ Lý đã rút lui, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan chỉ có thể một mình đối phó với lửa giận của Lý Trọng.
Nếu tiếp tục thì không lâu nữa, tất cả cao thủ Thần Cảnh của họ sẽ bỏ mạng tại đây mất.
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn những người trong Hoàng tộc còn đang liều mạng chống chọi với Lý Trọng, ánh mắt càng lúc càng kiên định.
"Đến lúc kết thúc rồi!"
Anh đột nhiên lên tiếng.
Dứt lời, Dương Thanh bóp tay thật mạnh. "Ầm" một tiếng, chiếc bình sứ trong tay vỡ tan tành để lộ ra một viên đan dược tròn trịa màu đen.
Dù Hoàng tộc có lỗi với mình, anh cũng không thể trơ mắt nhìn những người vô tội này chết trong tay Lý Trọng.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho Dương Thanh. Khi uống, anh sẽ được trở lại trạng thái đỉnh phong của võ thuật ngay lập tức nhưng chỉ duy trì được trong mười phút, ngoài ra còn phải uống thêm một viên đan dược khác để ổn định thương thế trước khi tác dụng của thuốc mất đi.
Nhưng đan dược này lại đem đến tác dụng phụ cực lớn, rất có khả năng anh sẽ chết!
Tuy nhiên, Dương Thanh không bận tâm được điều gì nữa. Lý Trọng đã bị thương nặng, Thượng Quan Phó cũng đã chết, chắc ở trạng thái đỉnh cao, anh có thể dễ dàng giết Lý Trọng.
Không chần chừ nữa, Dương Thanh nuốt đan dược xuống bụng.
"Ầm!"
Anh vừa uống vào thì một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát ra khỏi cơ thể.
Cùng lúc đó, xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng kêu bụp bụp như tiếng đậu nổ.
Kèm theo đó là cơn đau đớn tột cùng. Dương Thanh siết chặt hai quả đấm, hai cánh tay nổi đầy gân xanh trông tràn đầy sức mạnh.
Cảm nhận được trạng thái mạnh nhất của mình lần nữa, Dương Thanh đột nhiên có hơi hưởng thụ cảm giác này. Nhưng anh biết mình chỉ có thể duy trì trạng thái đó trong vòng mười phút sau. Mười phút sau sống chết của anh sẽ thế nào, không ai biết.
"Tất cả mọi người lùi ra sau nhanh lên!"
Dương Thanh quát lớn. Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh kinh khủng từ anh quét ra bốn phương tám hướng.
Các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ Dương Thanh thì tức khắc mừng rỡ, trong mắt tràn đầy sự kích động và cảm kích.
Trước đó, việc những cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý cùng nhau tấn công đã gây ra thương thế vô cùng nghiêm trọng cho Lý Trọng. Giờ đây Dương Thanh đã khôi phục cảnh giới võ thuật của mình, hoàn toàn là tranh giành từng phút từng giây mà công kích, mỗi một đòn đều dùng hết sức lực đánh ra.
Người của Hoàng tộc nhìn mà chết trân, đây quả là một cảnh tượng mãn nhãn khiến cho người ta rúng động.