Dương Thanh lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ông nói gia tộc này đã bị tiêu diệt từ trăm năm trước? Rốt cuộc ai đã làm chuyện này?”
Cho dù Lưu lão quái nói thật hay nói dối, Dương Thanh vẫn thà tin vào nó còn hơn.
Một khi Lưu lão quái nói đúng, gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa này sẽ có quan hệ máu mủ với anh.
Nếu sau này có cơ hội, chắc chắn anh sẽ báo thù rửa hận cho họ.
Lưu lão quái lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết gia tộc có được huyết mạch cuồng hóa vào trăm năm trước là gia tộc Cổ Võ, nhưng sau khi gia tộc đó bị tiêu diệt, có người đã cố gắng dìm tin tức này xuống, các gia tộc Cổ Võ khác không được phép nhắc đến gia tộc này”.
“Có lẽ chỉ chủ của các gia tộc Cổ Võ mới biết nhiều hơn về gia tộc đó thôi”.
Sắc mặt Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.
Anh vẫn luôn không biết gì về thân thế của mình, chỉ biết mẹ anh - Dương Tuyết Nhạn không phải người bình thường, với thân phận và địa vị bây giờ, anh vẫn không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến bà ấy.
Nhưng sau khi nghe Lưu lão quái nói xong, có vẻ Dương Thanh đã hiểu được một số chuyện, có lẽ mẹ anh đến từ gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa bị xóa sổ từ trăm năm trước kia.
Có lẽ bà ngoại anh chính là người duy nhất còn sống của gia tộc đó, sau đó mẹ anh thừa kế huyết mạch cuồng hóa, đến khi anh ra đời thì lại chuyển huyết mạch cuồng hóa cho anh.
Có lẽ những người biết về huyết mạch cuồng hóa đều biết nó chỉ được di truyền cho nữ.
Thế nên sau khi Dương Tuyết Nhạn chuyển huyết mạch cuồng hóa cho Dương Thanh, người khác sẽ rất khó phát hiện ra chuyện này.
Dương Thanh còn biết, tin tức anh sở hữu huyết mạch cuồng hóa vẫn chưa bị truyền đi, bằng không bây giờ anh sẽ gặp nguy hiểm.
Trăm năm trước, gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa kia bị tiêu diệt cũng vì có người nhòm ngó huyết mạch cuồng hóa. Nếu bây giờ đám người đó biết anh có huyết mạch cuồng hóa, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho anh.
Nghĩ đến đây, Dương Thanh rất lo lắng.
Anh lại nhìn về phía Lưu lão quái, lạnh lùng nói: “Trừ ông ra, còn ai biết tôi có huyết mạch cuồng hóa không?”
Lưu lão quái thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra, Dương Thanh đang lo chuyện mình có huyết mạch cuồng hóa sẽ bị lộ.
Nghĩ đến đây, Lưu lão quái phá lên cười: “Dương Thanh, không ngờ cậu cũng có lúc sợ đấy”.
“Tôi đã nói đủ rồi, về việc còn ai biết cậu có huyết mạch cuồng hóa, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu”.
“Đương nhiên tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ không tiết lộ tin tức này, tôi chỉ muốn được sống. Nếu tôi nói cho cậu biết, chắc chắn cậu sẽ giết tôi và cả những người biết chuyện cậu có huyết mạch cuồng hóa kia”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt: “Ông đang tìm đến cái chết đấy!”
Lưu lão quái cười lạnh, không hề sợ hãi: “Nếu cậu giết tôi, tôi đảm bảo tin tức cậu sở hữu huyết mạch cuồng hóa sẽ lan khắp Chiêu Châu, đến khi đó, chắc chắn những thế lực đã tiêu diệt gia tộc kia vào trăm năm trước sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Chắc bây giờ cậu đang muốn báo thù rửa hận chứ gì? Nhưng nếu tin tức cậu sở hữu huyết mạch cuồng hóa bị lộ ra, đừng nói là báo thù, ngay cả mạng sống cũng khó giữ”.