Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy thư ký nói thế, trên mặt Tô Thành Vũ tràn ngập vẻ lo lắng.

Trước kia khi ở Giang Hải, tuy ông ta là người giàu nhất, nhưng đây là Yến Đô, phải đối mặt với ba tài phiệt lớn nước Dương, sao ông ta không căng thẳng cho được chứ?

Trong lúc ông ta đang vô cùng căng thẳng, Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm, tuy họ hùng hổ nhưng nơi này là Chiêu Châu, họ vẫn phải kiêng dè”.

Một câu tùy ý của Dương Thanh đã khiến Tô Thành Vũ cảm thấy bớt áp lực hơn hẳn.

Anh nói rồi cầm bộ đồ nữ mà Lạc Bân mang tới, vào phòng riêng số 17 rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lạc Bân không biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy? Chẳng phải ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến vào ba ngày sau ư? Sao bây giờ họ lại tới?”

Dương Thanh nói: “Tôi bảo họ tới đấy!”

Lạc Bân lập tức sững sờ.

Tô Thành Vũ thấp thỏm đứng cạnh, chờ người của tài phiệt nước Dương đến.

Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, hai mươi mấy người của tài phiệt nước Dương hùng hổ bước tới.

Dương Thanh ngồi trên ghế ở cửa ra vào, Lạc Bân và Tô Thành Vũ đứng bên trái bên phải anh.

“Mày đã đánh con tao à?”

Đúng lúc này, người của tài phiệt nước Dương dừng cách đám người Dương Thanh ba bốn mét, một người trung niên để ria căm tức nhìn Dương Thanh, hỏi.

Rõ ràng người trung niên trước mặt chính là bố Yoshida Taro.

Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương: “ Ông tên gì?”

Đối phương nói: “Yoshida Muyi!”

Dương Thanh nhìn về phía Lạc Bân bên cạnh, hỏi: “Ông đã bao giờ nghe nói đến cái tên này chưa thế?”

Lạc Bân lắc đầu: “Tôi biết hết những nhân vật quan trọng của tài phiệt Yoshida ở Yến Đô, nhưng chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ, chắc là người của chi thứ”.

Dương Thanh như có điều suy nghĩ, bỗng nhìn chằm chằm vào Yoshida Muyi: “Con ông định quấy rối bạn tôi, sau khi bị tôi chế ngự thì lại ăn nói xằng bậy, nên tôi đã đánh gãy một tay hắn, ông có ý kiến gì không?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khóe miệng của Lạc Bân và Tô Thành Vũ đều giật giật, rõ ràng Dương Thanh đã đánh gãy tay con trai đối phương, còn hỏi đối phương có ý kiến gì không nữa.

Yoshida Muyi thoáng sững sờ rồi lập tức thẹn quá hoá giận, hét lớn: “Khốn kiếp! Mày chán sống rồi!”

Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Chẳng lẽ khi gọi các người tới đón, con các người không bảo các người xin lỗi à?”

“Chết tiệt! Đánh gãy tay chân nó cho tôi!”

Yoshida Muyi hoàn toàn nổi giận, bảo hai vệ sĩ bên cạnh.

Sau mệnh lệnh của ông ta, hai vệ sĩ xông thẳng tới chỗ Dương Thanh, Tô Thành Vũ thoáng do dự rồi vội chắn trước Dương Thanh, quát lớn: “Các người định làm gì?”

Việc Tô Thành Vũ đứng ra vào lúc này khiến Dương Thanh hơi bất ngờ.

Yoshida Muyi híp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thành Vũ: “Ông là ai?”

Rõ ràng ông ta cũng sợ sẽ trêu vào nhân vật lớn mà mình không đắc tội nổi, về phần Dương Thanh, ông ta không hề coi anh ra gì, đương nhiên cũng vì ông ta không biết Dương Thanh.

Nếu ông ta biết thân phận của Dương Thanh, ông ta cũng không dám hống hách như thế.
Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
Thấy đối phương hỏi mình là ai, Tô Thành Vũ càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn cố kiềm chế, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi là ông chủ khách sạn này…”

“Ra tay đi!”

Tô Thành Vũ chưa dứt lời, Yoshida Muyi đã ra lệnh, thì ra chỉ là ông chủ khách sạn, không là gì với ông ta hết.

Tô Thành Vũ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương lao đến chỗ ông ta.

Ông ta chỉ là người bình thường, nếu bị hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương này đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ phải nằm viện mấy tháng mất.

Đúng lúc đòn tấn công của hai vệ sĩ sắp ập đến, Dương Thanh bỗng búng ngón tay.

“Phập!”

“Phập!”

Hai chiếc đũa vừa được anh cầm lập tức xuyên thủng cổ tay hai tên vệ sĩ của tài phiệt nước Dương như mũi tên.

Hai vệ sĩ vừa giơ nắm đấm lên, còn chưa đánh Tô Thành Vũ thì đã thấy cơn đau thấu tim lan khắp cánh tay từ cổ tay rồi.

“Á…”

“Á…”

Ngay sau đó, hai tiếng hét thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, vang vọng khắp khách sạn Bắc Viên Hương.

Hai tên vệ sĩ vừa hùng hổ đều ôm cổ tay, đau đến mức không muốn sống.

Tô Thành Vũ thở phào, nhìn dáng vẻ thê thảm của hai tên vệ sĩ, nỗi sợ trong lòng cũng biến mất tăm, còn cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.

Yoshida Muyi và đám người của tài phiệt nước Dương đều tròn mắt, sợ hãi nhìn Dương Thanh.

Đến giờ họ mới nhận ra, họ đụng phải kẻ khó chơi rồi.

Đúng lúc này, lại có xe đỗ bên ngoài khách sạn, hơn trăm người mặc đồng phục bảo vệ xông vào khách sạn.

Lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ kích động nói: “Chủ tịch, người của chúng ta đến rồi!”

Tô Thành Vũ lập tức vui mừng, tự tin hẳn lên, khoát tay, nói: “Đóng kín cửa khách sạn cho tôi, nếu cậu Thanh không đồng ý, người nước Dương đừng hòng đi đâu hết”.

Lạc Bân thấy Dương Thanh vẫn thản nhiên nên không gọi người tới nữa.

Dương Thanh bình tĩnh nhìn Yoshida Muyi, mở miệng nói: “Hôm nay tôi gọi các người tới đây là để các người đưa con đi và xin lỗi, không ngờ các người lại định gây phiền phức cho tôi”.

“Đã vậy, hôm nay tôi sẽ chơi tới cùng với mấy tên khốn các người, cho dù ông trời tới đây, các người cũng phải trả giá đắt”.

Anh nói rồi nhìn về phía Tô Thành Vũ: “Cử người đưa mấy tên thanh niên khốn kiếp của tài phiệt nước Dương tới đây”.

“Vâng!”
Tô Thành Vũ vội đáp, lập tức ra lệnh, một đám bảo vệ xông vào phòng riêng, kéo đám người Yoshida Taro ra ngoài.

Khi thấy mặt con mình sưng húp, một tay đầm đìa máu, Yoshida Muyi hết sức tức giận.

Yoshida Muyi nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám khiến con tao bị thương nặng đến thế, chắc chắn mày sẽ hối hận!”

Nghe thấy Yoshida Muyi nói thế, Dương Thanh nhếch môi mỉm cười, bỗng đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên Yoshida Taro.

Thấy Dương Thanh đi về phía mình, Yoshida Taro lập tức sợ hãi lùi lại.

“Rầm!”

Ngay sau đó, Dương Thanh đá vào bụng Yoshida Taro, Yoshida Taro lập tức bay ra xa, đám người còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã giẫm một chân lên đầu Yoshida Taro rồi.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Yoshida Muyi, nói: “Ông vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, phiền ông nhắc lại lần nữa giúp tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK