Dương Thanh hét lên, nét mặt méo mó vì đau đớn.
Lần này, sự phát tác của cổ trùng Vô Tâm khiến anh cảm thấy sống không bằng chết.
Anh như cảm nhận được một cách rõ ràng, trái tim anh đang bị cổ trùng Vô Tâm trong đó điên cuồng gặm nhấm, thậm chí anh còn nghe được tiếng động mà cổ trùng Vô Tâm phát ra khi nuốt trái tim anh.
“Anh Thanh, anh sao thế?”
Hoài Lam thấy thế, lập tức biến sắc, lo lắng hỏi.
Dương Thanh cắn chặt răng, gân xanh nổi gồ trên hai cánh tay, mặt đầm đìa mồ hôi.
Các cao thủ của Dược Vương Cốc cũng rất kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong vừa bị Dương Thanh đánh bay trước đó lồm cồm bò dậy, lau máu ở khóe miệng. Khi thấy Dương Thanh có vẻ đau đớn, ông ta bỗng mỉm cười tàn nhẫn.
“Cổ trùng Vô Tâm đang phát tác, điên cuồng gặm nhấm trái tim cậu ta, đây là triệu chứng cuối sau khi trúng cổ độc Vô Tâm, với tình trạng của cậu ta bây giờ, cậu ta không thể sống hết đêm nay được”.
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong dẫn đầu tươi cười nói.
Nghe thấy thế, các cao thủ khác của Dược Vương Cốc cũng có vẻ vui mừng.
Hồi nãy họ định ra tay với Dương Thanh, kết quả lại phát hiện ra chẳng ai là đối thủ của anh hết. Nhưng bây giờ họ không cần ra tay nữa, cứ nhìn Dương Thanh bị cổ trùng Vô Tâm hành hạ đến chết là được rồi.
“Cốc chủ nói, cậu ta đã giết rất nhiều anh em thuộc Dược Vương Cốc chúng ta, cho dù cậu ta không thể sống hết đêm nay, mạng của cậu ta cũng phải do người của Dược Vương Cốc lấy! Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết cậu ta, mọi người cùng ra tay đi!”
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong dẫn đầu bỗng ra lệnh rồi lao tới chỗ Dương Thanh đầu tiên.
Dương Thanh cố chịu cơn đau khi trái tim bị gặm nhấm, anh ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, trong mắt tràn ngập sát khí.
Anh gần như nghiến răng: “Nếu các người chán sống thì tôi đành giúp vậy!”
Sự điên cuồng của cổ trùng Vô Tâm khiến anh đau đến mức không muốn sống, nhưng cũng kích thích cơ thể của anh, khiến máu anh chảy nhanh hơn, đồng thời còn có một cơn giận không tên khiến huyết mạch cuồng hóa của anh phát huy triệt để hơn nữa.
Khí thế đáng sợ lan ra từ người anh.
Anh bỗng giơ một tay lên, ngay sau đó, một cao thủ của Dược Vương Cốc cũng lao đến. Anh chợt hạ tay xuống.
“Rầm!”
Anh đấm thẳng vào ngực cao thủ Dược Vương Cốc đó, sau khi tiếng xương gãy vang lên, đối phương lập tức bay xa mười mấy mét.
Cơ thể đối phương còn chưa chạm đất thì sức sống đã biến mất rồi.
Những người còn lại của Dược Vương Cốc đều sững sờ!
Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh, những cao thủ Dược Vương Cốc đang vô cùng tự tin bỗng cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Cao thủ vừa bị Dương Thanh giết đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ, có thực lực xếp thứ hai trong số họ.
Nhưng cao thủ lợi hại như thế mà vẫn không chịu nổi một đòn từ Dương Thanh, bị giết ngay tức khắc, có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của Dương Thanh lúc này đáng sợ tới mức nào.
“Các người đều đáng chết!”
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh nói bằng giọng khàn đặc.
Anh bỗng giậm mạnh chân, cơ thể anh chợt biến mất với tốc độ nhanh như chớp.
“Giết!”
Sau khi quát lên một tiếng, anh lại xuất hiện, vỗ một chưởng vào đầu cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong kia.
Đối phương trợn tròn mắt, ánh mắt dần rã ra, người mềm oặt, ngã rầm xuống đất.
“Không ổn! Thực lực của cậu ta tăng mạnh, chúng ta không phải đối thủ rồi, trốn thôi!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Có người nhận ra trạng thái của Dương Thanh không ổn, lập tức quyết định chạy trốn.
Hắn quay người định rời đi.
Nhưng vừa quay đi, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đang ập tới sau lưng mình.
Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết đó là ai.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cuồng bạo đánh trúng người hắn, sức mạnh đáng sợ này tàn phá cơ thể hắn, như sắp xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn tới nơi.
Nói đúng hơn, không phải như nữa, mà nó xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn thật.
Lại có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc chết.
Hoài Lam đứng cách đó không xa đờ đẫn nhìn cảnh tượng điên cuồng trước mắt mình.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng cô ta không ngờ Dương Thanh lại mạnh đến thế. Mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc hợp sức lại, thậm chí người dẫn đầu còn đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà vẫn không chịu nổi một đòn từ Dương Thanh.
Không có cao thủ nào của Dược Vương Cốc chịu được một đòn của Dương Thanh hết.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, dưới đất đã toàn thi thể.
Hoài Lam nuốt nước bọt, nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ gượng gạo: “Anh Thanh, anh… anh không sao chứ?”
Có lẽ vì sợ hãi nên giọng Hoài Lam cũng run theo.
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoài Lam.
Trong đôi mắt đỏ ngầu kia tràn ngập sát khí.
Vào giây phút này, Hoài Lam chỉ cảm thấy mình đã bị thần chết để mắt tới, cô ta thấy lạnh thấu xương, cứ đứng đờ ra đó, không dám nhúc nhích, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
“Cút!”
Dương Thanh bỗng tức giận quát.
Hoài Lam thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn. Trong cơn sợ hãi, cô ta lập tức đưa ra quyết định, quay người bỏ chạy ngay.
Tuy cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn biết bây giờ Dương Thanh đang rất khác thường, anh sẽ thực sự ra tay giết cô ta mất.
Nhưng chưa đi được bao xa, cô ta đã nhận được điện thoại từ thành chủ Hoài Thành.
“Không được phép trốn! Nhân lúc cậu ta vẫn còn chút lý trí, dẫn cậu ta tới Dược Vương Cốc đi!”
Giọng thành chủ Hoài Thành vang lên.
Nghe thấy thế, Hoài Lam có vẻ tuyệt vọng. Cô ta quay đầu nhìn Dương Thanh đang phát ra sát khí mãnh liệt, nói vào điện thoại: “Ông nội, Dương Thanh cũng sắp mất kiểm soát rồi, cháu không thể dẫn anh ta tới Dược Vương Cốc đâu”.
Thành chủ Hoài Thành nói bằng giọng lạnh lùng: “Dù có chết thì cháu cũng phải dẫn cậu ta tới Dược Vương Cốc!”
Nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói thế, Hoài Lam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta cắn chặt răng, trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự bi thương.
Cô ta im lặng một lát rồi mới nói: “Vâng, thưa ông nội!”
Ngày đưa cô ta về phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành từng nói với cô ta một câu: “Từ nay trở đi, cháu chính là cháu gái ta, nếu ta bảo cháu sống thì cháu phải sống, nếu ta bảo cháu chết thì cháu bắt buộc phải chết!”
Câu nói này như một lời nguyền, đã giam cầm cô ta cho đến ngày hôm nay.
Cô ta chưa bao giờ dám phản kháng, người ngoài nhìn vào, đều nghĩ cô ta là cháu gái của thành chủ Hoài Thành, là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành ở bên ngoài, chỉ mình cô ta biết, cô ta chỉ là quân tốt mà thành chủ Hoài Thành có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào thôi.
Cô ta quay người lại, nhìn Dương Thanh một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chạy tới chỗ anh.
Cô ta nói ngay: “Anh Thanh, có phải cổ trùng Vô Tâm đang phát tác không? Tình trạng của anh bây giờ rất nguy hiểm, anh phải giết Lưu Ba ngay, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới Dược Vương Cốc nhé, chắc chắn Lưu Ba đang ở đó”.