Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy chủ của mình đã quỳ xuống cầu xin, năm cao thủ còn sống đều trợn tròn mắt.

Nhưng ngay sau đó, họ cũng vội quỳ xuống cầu xin.

Phải biết rằng lần này, họ có tận năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, nhưng chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, ba cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong đã bỏ mạng.

Giết được nửa số cao thủ trong thời gian ngắn ngủi như thế nhưng sức chiến đấu của Dương Thanh vẫn rất mạnh, cho dù họ hợp sức với nhau tiếp thì cũng chỉ còn đường chết mà thôi.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh cũng không định bỏ qua cho đám người này.

“Nếu đã tới rồi thì ở lại đây vĩnh viễn đi!”

Sau khi Dương Thanh dứt lời, khí thế đáng sợ hơn nữa bao trùm cả khách sạn Trung Châu.

Các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đang có mặt đều biến sắc.

“Cậu ta định giết chúng ta, cùng ra tay đi, đừng giữ thực lực nữa!”

Một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong hét lớn rồi xông tới chỗ Dương Thanh.

Ông ta đã cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ Dương Thanh, cho dù họ cầu xin thì Dương Thanh cũng không tha cho họ.

Trước ngày hôm nay, người của Hạ Giới giới Cổ Võ đều không biết Dương Thanh đã có sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ, ai cũng nghĩ anh chỉ là con tép riu bị linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể.

Mãi đến hôm nay, họ mới hoảng sợ phát hiện ra cũng không phải thế, sự mạnh mẽ của Dương Thanh đến từ bản thân anh.

Cơ thể mà ngay cả linh hồn Ma Thần cũng coi trọng sẽ đơn giản được à?

Dương Thanh cầm Thiên Tử Kiếm, vô cùng hung hãn, anh xông vào giữa các cao thủ Cổ Võ như sói xông vào giữa bầy cừu.

Cùng lúc đó, ở trước khách sạn Trung Châu.

“Sát khí mạnh quá, đây là trận quyết chiến cuối cùng à?”

“Tôi có thể cảm nhận được liên tục có cao thủ bỏ mạng”.

“Trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu chỉ có mình tứ trưởng lão của hội trưởng lão và các cao thủ đến từ thế gia Cổ Võ, giờ liên tục có cao thủ bỏ mạng, tức là tứ trưởng lão đang giết cao thủ của thế gia Cổ Võ à?”

Người Trung Châu bàn tán xôn xao, khi có người cảm nhận được liên tục có cao thủ trên tầng thượng bị giết, ai cũng vô cùng kích động và cuồng nhiệt.

“Ha ha ha ha, chắc chắn tứ trưởng lão đang giết cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ rồi, hồi nãy có nhiều khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ tầng thượng như thế, tôi còn đang lo cho tứ trưởng lão, giờ xem ra chúng ta lo thừa rồi”.

“Nếu tôi không cảm nhận nhầm, trên tầng thượng còn có cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong của thế gia Cổ Võ đúng không? Nhưng bây giờ, cao thủ của thế gia Cổ Võ lại liên tục bị giết, tức là sức chiến đấu của tứ trưởng lão đã vượt xa cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong rồi à?”

Khi có người nhắc đến chuyện này, sự cuồng nhiệt trong mắt người Trung Châu càng rõ rệt hơn.

“Nghe nói tứ trưởng lão rất trẻ, còn chưa đầy 30 tuổi, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng không có thiên tài nào dưới 30 tuổi có sức chiến đấu sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong đúng không?”

“Ai bảo thế tục chỉ toàn sâu kiến chứ? Cao thủ thế tục chúng ta không thua cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ tí nào, tứ trưởng lão của chúng ta mới là thiên tài thực thụ!”

Vào lúc này, tất cả cao thủ thế tục đều reo hò.

Trong đám người, người giàu nhất Trung Châu - Hà Hồng Viễn kích động kéo tay cháu gái bên cạnh, nói: “Tiểu Nghệ, cho dù thế nào, cháu cũng phải nghĩ cách làm quen với tứ trưởng lão! Nếu cháu trở thành người phụ nữ của tứ trưởng lão, nhà họ Hà sẽ thịnh vượng suốt trăm năm!”

Tiểu Nghệ đang đeo kính râm có vẻ cay đắng, cô ta lại nghĩ đến bóng dáng thanh niên kia.

Trong tim cô ta đã có người đàn ông mà cô ta không thể quên rồi, sao có thể chứa thêm người đàn ông khác nữa? Cho dù tứ trưởng lão này vô cùng xuất sắc nhưng cô ta chỉ sùng bái chứ không yêu.

Nhưng từ sau khi kết giới tan vỡ, các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ liên tục tiến vào Trung Châu, nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu đang phải đứng mũi chịu sào.

Nếu không tìm được chỗ dựa, địa vị của nhà họ Hà ở Trung Châu sẽ hết sức nguy hiểm.

Phía bên kia, trên khuôn mặt già nua của Cố Thái Sơ nhà họ Cố cũng tràn ngập vẻ kích động.

“Tư Tư! Lâm! Giờ ông đưa ra một mệnh lệnh cho các cháu, cố gắng mời người thanh niên mà các cháu quen trên máy bay trước đó về nhà họ Cố cho ông!”

Cố Thái Sơ kích động nói với Cố Tư Tư và Hạ Lâm: “Chỉ cần các cháu mời được thanh niên đó về nhà họ Cố, ông sẽ thưởng cho mỗi đứa một căn biệt thự độc lập ở khu Trung Phẩm Nhất Hào”.

Ở Trung Châu, khu biệt thự Trung Phẩm Nhất Hào là nơi mà chỉ những gia tộc quyền thế mới có tư cách mua nhà ở đó.

Cũng không phải do biệt thự ở khu Trung Phẩm Nhất Hào quá đắt, không ai mua nổi, mà do biệt thự ở đây quá ít, việc mỗi gia tộc sở hữu bao nhiêu căn biệt thự sẽ phụ thuộc vào địa vị của gia tộc này ở Trung Châu.

Có thể nói, biệt thự ở khu Trung Phẩm Nhất Hào là thứ có tiền cũng không mua được.

Nhà họ Cố là gia tộc hàng đầu bên dưới các gia tộc đỉnh cao, tuy nhà họ cũng có tư cách mua biệt thự ở khu Trung Phẩm Nhất Hào nhưng cũng chỉ được mua sáu căn.

Bây giờ, Cố Thái Sơ lại nói chỉ cần Hạ Lâm và Cố Tư Tư mời được Dương Thanh về nhà họ Cố, ông ta sẽ cho mỗi người họ một căn biệt thự ở khu biệt thự Trung Phẩm Nhất Hào.

Cố Tư Tư và Hạ Lâm đều kinh ngạc đến mức sững sờ.

Nhất là Hạ Lâm, nét mặt cô ta hết sức đờ đẫn, nhà họ Hạ có thực lực thấp hơn nhà họ Cố, chỉ có bốn căn biệt thự ở khu biệt thự Trung Phẩm Nhất Hào, trước đó bố cô ta đã xin chủ gia tộc họ Hạ một căn nhưng cũng bị từ chối.

Bây giờ, chỉ cần cô ta mời được Dương Thanh về nhà họ Cố là đã có thể sở hữu một căn biệt thự hàng đầu như thế rồi.

“Ông à, anh ta chỉ là một thanh niên đến Trung Châu du lịch thôi, ông mời anh ta đến nhà họ Cố đã là phúc ba đời của anh ta rồi...”

Cố Tư Tư nói với vẻ khó hiểu, cô ta còn chưa dứt lời, Cố Thái Sơ đã nhíu mày, quát: “Im miệng!”

Sau khi quát Cố Tư Tư xong, Cố Thái Sơ lạnh lùng nói: “Chuyện mời thanh niên kia cứ giao cho Hạ Lâm, cháu không cần nhúng tay vào nữa”.

Cố Tư Tư hoàn toàn sững sờ, cô ta không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu nhắm vào Dương Thanh mà người ông luôn yêu thương cô ta lại quát cô ta, thậm chí còn không cho cô ta nhúng tay vào việc mời Dương Thanh nữa.

Hay nói cách khác, biệt thự ở Trung Phẩm Nhất Hào mà Cố Thái Sơ vừa đồng ý cho họ đã không còn liên quan tới cô ta.

Chỉ vì một câu nhắm vào Dương Thanh của cô ta.

“Ông ơi, cháu...”

Mắt Cố Tư Tư đỏ hoe, cô ta còn chưa dứt lời, Cố Thái Sơ đã nghiêm nghị nói: “Tư Tư, không phải ông quá khắt khe với cháu, chuyện này vô cùng quan trọng, rất có thể sẽ giúp địa vị của nhà họ Cố ở Trung Châu tăng thêm một bậc!”

Ông ta nói rồi vừa nhìn về phía Hạ Lâm bằng ánh mắt ôn hòa: “Lâm à, ông giao chuyện này cho cháu, chỉ cần cháu thành công mời được cậu ấy về nhà họ Cố chúng ta, trừ một căn biệt thự Trung Phẩm Nhất Hào ra, nếu cháu có yêu cầu gì thì cũng có thể nói với ông, chỉ cần ông làm được, chắc chắn ông sẽ đồng ý!”

“Mặt khác, nếu cháu có thể trở thành bạn gái của thanh niên đó, cho dù cháu muốn thừa kế nhà họ Cố, ông cũng có thể đồng ý với cháu!”

Nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Hạ Lâm và Cố Tư Tư đều sững sờ, thanh niên kia đáng để nhà họ Cố kết giao bằng mọi giá như thế ư?

Tuy Cố Tư Tư không cam lòng nhưng vẫn hỏi: “Ông à, cháu muốn biết rốt cuộc thanh niên tên Dương Thanh kia là ai? Anh ta đáng để ông tốn công sức mời chào như thế ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK