Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của thành chủ Hoài Thành đã khiến tất cả mọi người ở đây đều tái mặt.

Lúc này Mục thành chủ đã tới bên cạnh kiếm khách Ảnh Tử, thấy toàn thân ông ta đều lấm máu, hơi thở trên người cũng vô cùng yếu ớt.

Bộ đồ đen của kiếm khách Ảnh Tử cũng đã rách tươm, hẳn là đã bị trọng thương vì uy lực của vụ nổ vừa rồi.

Dương Thanh cũng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt xám ngoét, phẫn nộ siết chặt hai tay.

Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ được quá trình đột phá của kiếm khách Ảnh Tử bị cắt đứt không phải do kẻ địch phá tan vòng bảo vệ đánh vào trong mà là bị uy lực từ vụ nổ của Dược Vương, đồng thời lão ta còn bị thương nặng.

"Ông có sao không?"

Mục thành chủ không để ý đến thành chủ Hoài Thành, chỉ lo lắng nhìn kiếm khách Ảnh Tử, hỏi.

Kiếm khách Ảnh Tử khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thành chủ Hoài Thành cười lớn: "Mục thành chủ, ông nghĩ kiếm khách Ảnh Tử đã như thế này thì liệu có ổn được không? Ông ta bị thương nặng như thế ngay lúc đang đột phá, sao có thể không sao được?"

Mục thành chủ cả giận quát: "Ông câm mồm ngay!"

Nụ cười trên mặt thành chủ Hoài Thành tắt dần, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, nheo mắt nhìn chằm chằm Mục thành chủ, nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong tình thế hiện nay, Mục phủ hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi".

"Giờ tôi cho ông một con đường sống, chỉ cần ông tình nguyện từ nay về sau quy phục tôi, tôi sẽ để ông tiếp tục làm người đứng đầu Thiện Thành, trừ việc phải theo lệnh tôi, mọi chuyện còn lại vẫn giống như trước đây, đối với ông, việc này hoàn toàn không gây ra bất cứ tổn thất gì, ông nghĩ thế nào?"

Mục thành chủ nghiến răng nghiến lợi quát: "Muốn tôi cúi đầu nghe lệnh ông à? Đừng mơ, chết cũng không thể!"

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nói: "Vậy tức là ông quyết đối đầu với tôi đến cùng? Có điều, với tình trạng hiện nay của Mục phủ, các người đấu lại tôi sao?"

Bên phía lão ta còn có mấy chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh càng nhiều hơn.

Hiển nhiên lão ta không chỉ huy động các cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành tới đây mà còn dẫn theo cao thủ của các gia tộc lớn trong Hoài Thành, thậm chí ngay cả một số gia tộc đứng đầu ở Thiện Thành cũng đã mang cao thủ của nhà mình tới đây, quy phục thành chủ Hoài Thành.

Có thể nói, trong Thiện Thành hiện nay, trừ Mục phủ, tất cả các thế lực hàng đầu khác đều đã quy thuận thành chủ Hoài Thành rồi.

Điều này chẳng khác nào đã dồn Mục phủ vào đường cùng.

Tuy số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh và Cửu Cảnh của Mục phủ không hề ít nhưng so với đội ngũ cao thủ phía sau thành chủ Hoài Thành thì còn kém xa nhiều lắm.

Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, Mục phủ gần như không có một tia hi vọng thắng được.

Dương Thanh siết chặt nắm tay, sắc mặt căng thẳng tột độ.

Lão Cửu cũng đã về bên cạnh anh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Thành chủ Hoài Thành lại nói: "Mục thành chủ, tôi hi vọng ông có thể thận trọng cân nhắc, tôi cho ông một phút, nếu ông còn không thể đưa ra quyết định thì chớ trách tôi tàn nhẫn".

Mục thành chủ không nói gì thêm, hai mắt nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành.

Kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông lão cũng không nói một lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống đất tu luyện, như thể muốn tranh thủ thời gian để khôi phục chút sức lực.

Có điều, đối với cao thủ của Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử bị cắt ngang ngay lúc đột phá, lại bị trọng thương, dù còn sống thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng thực lực thấp kém, không ai để ý đến hành vi của ông ta.

Mục thành chủ liếc nhìn kiếm khách Ảnh Tử cạnh mình, sau đó lại đưa mắt đảo qua các cao thủ của Mục phủ một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông lão rơi xuống người thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thành chủ Hoài Thành, ông đã có được nhiều như thế rồi, nay ở Thiện Thành này, trừ Mục phủ chúng tôi, ông đều đã chiếm được tất cả, vì sao còn muốn ép bức người khác như vậy?"

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: "Ông không thấy câu hỏi của ông thật thừa thãi à? Ông cũng đã biết rõ, trừ Mục phủ, tôi đã chiếm được toàn bộ Thiện Thành này, nếu đã thế, sao tôi phải để Mục phủ tồn tại ngoài tầm tay?"

"Tôi đồng ý cho Mục phủ một cơ hội chỉ là vì tôi nể mặt ông, thực lực của ông coi như đủ mạnh, có tư cách đi theo tôi, bằng không, ông nghĩ tôi mất công lảm nhảm nãy giờ với ông làm gì?"

"Thôi, đã hết một phút suy nghĩ, ông tính thế nào đây?"

Vừa dứt lời, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tràn ra từ trên người lão ta.

Mục thành chủ hít sâu một hơi, con ngươi lóe lên một tia điên cuồng, mắt nhìn chòng chọc vào thành chủ Hoài Thành, nói: "Ông cũng nên suy nghĩ cho kĩ xem có nên tấn công Mục phủ này không. Tuy hai chân tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng tôi cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thứ thiệt, nếu ép tôi đến đường cùng, buộc tôi liều mạng đánh với ông một trận, thì dù không giết được ông, tôi cũng có thể khiến ông trọng thương".

"Một khi ông bị tôi đánh trọng thương thì kết cục của Mục phủ hôm nay chính là kết cục của phủ Hoài Thành ngày mai".

Thành chủ Hoài Thành không hề tức giận, thậm chí còn bật cười: "Tới nước này mà ông còn dám đe dọa tôi?"

Mục thành chủ lạnh lùng nói: "Là do ông ép tôi thôi!"

Khí thế võ thuật trên người thành chủ Hoài Thành không giảm chút nào, lúc này, khí thế võ thuật của Mục thành chủ cũng bùng nổ, đối kháng trực tiếp với thành chủ Hoài Thành.

Giờ khắc này, tình thế đã lâm vào bế tắc, đúng như Mục thành chủ nói, nếu ông lão liều mình đánh một trận thì dù không giết được thành chủ Hoài Thành cũng có thể khiến lão ta trọng thương. Nay Dược Vương đã nổ mất xác, trong phủ Hoài Thành chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.

Nếu vào lúc này, lão ta lại bị thương nặng, nhất định sẽ có một thế lực cùng đẳng cấp tới tấn công phủ Hoài Thành.

Cao thủ của Mục phủ không một ai lùi bước, tất cả đều bừng bừng ý chí chiến đấu, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

Đứng trong đám đông, Dương Thanh và lão Cửu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.

Từng giây từng phút trôi qua, thành chủ Hoài Thành vẫn chần chừ không hạ lệnh tấn công Mục phủ. Nếu Dược Vương còn sống, lão ta tuyệt đối sẽ không do dự một giây, nhưng nay phủ Hoài Thành chỉ còn mình lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lão ta không dám làm liều.

Trừ khi, Mục thành chủ đã bị thương nặng trong lần giao đấu với Dược Vương trước đó, hiện chỉ còn chút sức lực cuối cùng.

Thành chủ Hoài Thành lại hỏi: "Mục thành chủ, ông thực sự không định quy phục tôi?"

Mục thành chủ lắc đầu, không một lời dư thừa, khí thế võ thuật trên người không giảm cũng coi như một đáp án.

"Được! Được lắm!"

Thành chủ Hoài Thành bỗng nở nụ cười: "Nếu đã thế, hôm nay tôi sẽ tha cho Mục phủ một lần, nhưng tôi muốn mang Dương Thanh đi".

"Lấy một người ngoài không hề liên quan tới Mục phủ để đổi lấy một cơ hội cho Mục phủ, Mục thành chủ cũng sẽ không thấy thiệt thòi gì đâu, đúng không?"

Lão ta vừa nói đến đó, mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía Mục thành chủ.

Mục thành chủ cũng không ngờ thành chủ Hoài Thành lại đưa ra yêu cầu này.

"Thành chủ, đó chỉ là một người ngoài, Mục phủ chúng ta không cần vì một người ngoài mà liều mạng với phủ Hoài Thành làm gì, giao Dương Thanh ra đi!"

"Đúng vậy, Mục phủ chúng ta lâm vào tình thế này đều do Dương Thanh, cậu ta đã làm Mục phủ chúng ta mất quá nhiều cao thủ rồi, Mục phủ cũng coi như không phụ cậu ta, đến nước này, chúng ta nên giao cậu ta ra thôi!"

"Thành chủ, giao Dương Thanh ra đi vậy!"

...

Giờ phút này, người Mục phủ đều nhao nhao lên tiếng, tất cả đều nhất trí đồng ý giao Dương Thanh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK