Khương Cửu Hùng lạnh lùng nói: “Mối thù giết con. chắc chắn nợ máu phải trả bằng máu rồi!”
Có người nói ngay: “Chủ gia tộc họ Khương nói đúng, con ông là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mà lại chết dưới tay Dương Thanh, phải bắt cậu ta trả giá đắt!”
Một người khác nói: “Không sai, nợ máu phải trả bằng máu! Cho dù phía sau Dương Thanh có cao thủ Đế Thôn, cậu ta cũng phải trả giá nặng nề!”
“Minh chủ Đỗ, Dương Thanh đã giết thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, cho dù cao thủ Đế Thôn ra mặt, chúng ta cũng có đủ lý do giết Dương Thanh đúng không?”
“Nếu chúng ta cứ im lặng, người của thế giới mới còn coi thế gia Cổ Võ hàng đầu như chúng ta ra gì nữa?”
“Đúng thế, minh chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”
...
Trong lúc nhất thời, các chủ gia tộc thi nhau nói, ai cũng vô cùng tức giận, chỉ hận không thể liều mạng với Dương Thanh ngay.
Khương Cửu Hùng bình tĩnh nhìn đám người diễn trò.
Sở dĩ nói là diễn trò vì lão ta biết rõ, đám người này chỉ nói thế thôi, nếu họ dám ngó lơ cao thủ Đế Thôn, họ đã xâm lược thế tục với quy mô lớn từ lâu rồi.
Đến tận bây giờ, họ cũng không dám tự ra mặt, chỉ cử cao thủ của gia tộc đến các nơi trong thế giới mới, hơn nữa còn phải tuân theo quy định mới, mọi hành động đều bị kìm hãm.
Nhất là ở Trung Châu, gia tộc nào cũng chịu tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả người đại diện mà các gia tộc cử đi cũng bị giết.
Đỗ Ngọc Sơn vẫn im lặng, mãi đến khi tiếng nói chuyện ngớt dần, lão ta mới nói: “Mọi người có biết giờ Dương Thanh đang ở đâu không?”
Nghe thấy thế, đám người đều mở to mắt.
Tuy họ không đích thân ra mặt nhưng vẫn nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở thế tục, giờ họ mới nhớ ra Dương Thanh đã biến mất khoảng một tháng rồi.
Còn họ thì vẫn ngồi đây nghĩ cách đối phó với Dương Thanh.
Lúc này, một chủ gia tộc hỏi: “Minh chủ, ông biết cậu ta ở đâu không?”
Đỗ Ngọc Sơn lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị: “Từ sau khi giết Khương Kiếm, dường như cậu ta đã đột ngột biến mất, ngay cả tôi cũng không biết cậu ta đang ở đâu”.
Lão ta nói rồi nhìn về phía Khương Cửu Hùng, hỏi: “Chủ gia tộc họ Khương, ông biết giờ cậu ta đang ở đâu không?”
Khương Cửu Hùng lắc đầu: “Nếu biết, tôi đã đích thân ra tay từ lâu rồi”.
Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày: “Kỳ lạ thật, sao cậu ta có thể lặng lẽ biến mất chứ?”
Khương Cửu Hùng chợt nói: “Mọi người nói xem, có phải cao thủ Đế Thôn đã ra tay, đưa Dương Thanh đi không?”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi!
Ai cũng biết truyền thuyết về Đế Thôn đáng sợ đến mức nào.
Nghe nói bất kỳ cao thủ Đế Thôn nào cũng có thực lực Thiên Cảnh Thất Phẩm, thậm chí có cả Thiên Cảnh Bát Phẩm, Cửu Phẩm nữa.
Giờ chỉ có Thượng Giới giới Cổ Võ có thể chống lại cao thủ Đế Thôn thôi.
Về phần Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả những cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong như họ cũng chưa đủ tư cách.
Đỗ Ngọc Sơn như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khương Cửu Hùng nói tiếp: “Hôm đó, khi con tôi bị giết, tôi đang định ra tay thì bỗng cảm nhận được một khí thế khiến tim tôi đập rất nhanh”.
“Khi tôi tới Trung Châu, khí thế đó đã biến mất, mà Dương Thanh cũng mất tích theo, đến giờ vẫn chưa tìm được cậu ta”.
Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Sao không nói sớm cho tôi biết?”
Khương Cửu Hùng bình tĩnh nói: “Trước đó tôi cũng không nghĩ đến khả năng này, tôi cứ tưởng Dương Thanh đã phát huy thực lực siêu mạnh nhờ Thiên Tử Kiếm, chứ không nghĩ tới khả năng cao thủ Đế Thôn ra tay, giờ nhớ lại tình hình khi đó, tôi mới nghi ngờ cao thủ Đế Thôn đã đưa Dương Thanh đi”.
Lời giải thích của lão ta không có vấn đề gì, mọi thứ nghe rất hợp lý.
Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày nhưng không hỏi thêm, lão ta cứ cảm thấy Khương Cửu Hùng hơi khác thường, nhưng không nói rõ được rốt cuộc là khác thường ở đâu.
Một chủ gia tộc nghiêm nghị nói: “Chủ gia tộc họ Khương, ông chắc chắn rằng hôm đó có cao thủ với thực lực siêu mạnh đã xuất hiện ở Trung Châu à?”
Khương Cửu Hùng lắc đầu: “Tôi chỉ cảm nhận được khí thế rất mạnh ở Trung Châu từ khoảng cách rất xa thôi, còn về việc chủ nhân của khí thế này có phải cao thủ Đế Thôn không thì tôi cũng không biết, mọi chuyện chỉ là suy đoán”.
“Tính ra cũng có khả năng này, Dương Thanh đã giết Khương Kiếm, Đế Thôn biết rõ chủ gia tộc họ Khương sẽ không tha cho Dương Thanh nên mới đưa Dương Thanh đi trước”.
“Nếu đúng thế thật, tức là Dương Thanh đang ở Đế Thôn à?”
“Không phải là không có khả năng này, nếu cậu ta được đưa đến Đế Thôn thật thì chúng ta rất khó giết cậu ta”.
...
Chủ của các thế gia Cổ Võ đều có vẻ kiêng dè.
Trong lòng họ, Đế Thôn là nơi vô cùng đáng sợ.
Nếu không kiêng dè Đế Thôn, sao họ có thể chờ bao lâu mà không xâm lược thế tục với quy mô lớn chứ?
Đỗ Ngọc Sơn nhìn Khương Cửu Hùng, ngày càng cảm thấy khác thường.
Đỗ Ngọc Sơn chợt hỏi: “Chủ gia tộc họ Khương, ông đã nghĩ ra cách gì để khiến Dương Thanh xuất hiện chưa?”
Khương Cửu Hùng thoáng sửng sốt, hỏi: “Minh chủ, không biết ông có cách hay gì?”
Đỗ Ngọc Sơn mỉm cười đầy ẩn ý, nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, còn về việc nên dùng cách gì để khiến Dương Thanh xuất hiện, tôi nghĩ ông sẽ có cách, vấn đề là ông có muốn không”.
Khương Cửu Hùng nhíu mày, sao lão ta lại không hiểu ý của Đỗ Ngọc Sơn chứ?
Những người khác cũng nhìn về phía Khương Cửu Hùng.
“Chủ gia tộc họ Khương, tôi thấy minh chủ nói đúng đấy, chắc chắn sẽ có cách, vấn đề là ông có muốn báo thù cho Khương Kiếm không”.
Một chủ gia tộc chợt nói.
Khương Cửu Hùng lạnh lùng nhìn đối phương, nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, nhà họ Tề cũng có dòng chính chết dưới tay Dương Thanh, hơn nữa không chỉ có một người đúng không? Hay chủ gia tộc họ Tề nghĩ cách dụ Dương Thanh xuất hiện để báo thù rửa hận đi?”
Chủ gia tộc họ Tề cười gượng: “Tuy nhà họ Tề cũng có dòng chính bị giết nhưng toàn người không quan trọng, còn người bị giết của nhà họ Khương lại là người thừa kế cơ mà”.
“Hừ!”
Khương Cửu Hùng lạnh lùng nói: “Mọi người đều không ngu, nếu Dương Thanh dễ bị giết như thế, có lẽ cậu ta đã bị các vị giết trăm nghìn lần rồi”.
“Về lý do tại sao các vị không ra tay, không cần tôi nói rõ nhỉ? Nếu bảo tôi mạo hiểm bằng cả nhà họ Khương, tôi không đồng ý!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn, nói: “Minh chủ, ông là minh chủ Thủ Hộ Minh, cũng là cao thủ mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ, tôi thấy chuyện giết Dương Thanh nên do ông dẫn đầu, tôi tin chỉ cần ông vung tay kêu gọi, chắc không có chủ gia tộc nào đang có mặt dám từ chối sự sắp xếp của ông đâu”.
Mọi người đều sững sờ, không ngờ Khương Cửu Hùng lại dám đẩy vấn đề cho Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng: “Chủ gia tộc họ Khương, tôi nghĩ ông nên tự giải quyết Dương Thanh thì hơn”.
Giọng lão ta như có ma lực, muốn kiểm soát Khương Cửu Hùng.
Khương Cửu Hùng cười khẩy: “Nếu minh chủ muốn giải quyết Dương Thanh, sao không tự ra tay?”
Đám đông đều sững sờ!
Khương Cửu Hùng điên rồi à?
Chẳng lẽ lão ta không hiểu rằng Đỗ Ngọc Sơn muốn lão ta ra mặt ư?
Lão ta không đồng ý thì thôi, còn dám bảo Đỗ Ngọc Sơn tự ra tay nữa.
Đỗ Ngọc Sơn lập tức sầm mặt, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Lúc này, nếu lão ta vẫn chưa biết rằng Khương Cửu Hùng đã thoát khỏi sự kiểm soát của lão ta thì đúng là đồ ngu.
Chương 2268: Một cơ hội
Sau khi Khương Cửu Hùng dứt lời, xung quanh lặng ngắt, mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía Khương Cửu Hùng.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ hồi trước, Thủ Hộ Minh là thế lực mạnh nhất, minh chủ Đỗ Ngọc Sơn của Thủ Hộ Minh cũng là cao thủ quyền lực nhất Hạ Giới giới Cổ Võ.
Những năm qua, không ai dám nói chuyện với Đỗ Ngọc Sơn bằng thái độ như thế.
Mấy chủ gia tộc khác đều im lặng, nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng bằng ánh mắt mong chờ.
Rõ ràng họ cũng đã nhịn Đỗ Ngọc Sơn lâu lắm rồi, nhưng không dám phản kháng, giờ có Khương Cửu Hùng đứng ra, họ cũng muốn xem xem Đỗ Ngọc Sơn sẽ đối phó với Khương Cửu Hùng thế nào.
“Chủ gia tộc họ Khương, ông có ý gì?”
Đỗ Ngọc Sơn híp mắt nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng, lạnh lùng nói: “Người giết con trai ông là Dương Thanh!”
Khương Cửu Hùng bình tĩnh nhìn đối phương, nói: “Tôi không có ý gì cả, nhưng tôi không dám đắc tội Đế Thôn, tuy tôi cũng rất muốn báo thù cho con trai, nhưng trước sự mạnh mẽ của Đế Thôn, tôi từ bỏ việc báo thù”.
“Nếu sau này minh chủ định đối phó với Đế Thôn thì cũng không cần gọi tôi đến nữa, tôi tự hiểu lấy mình, nhà họ Khương không thể là đối thủ của Đế Thôn, trừ khi tôi muốn nhà họ Khương biến mất, bằng không, tôi sẽ không bao giờ trở mặt với Đế Thôn”.
Lão ta nói rồi đứng dậy: “Tôi nghĩ minh chủ đang định bàn chuyện đối phó với Dương Thanh nhỉ? Nếu vậy thì tôi xin đi trước, tránh cho lại nghe được những thứ không nên nghe”.
Thế là Khương Cửu Hùng quay người rời đi trước ánh mắt khiếp sợ của các chủ gia tộc ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Đỗ Ngọc Sơn nhìn Khương Cửu Hùng rời đi, trong mắt lóe lên sát khí, sắc mặt vô cùng u ám.
Chủ của các thế gia Cổ Võ đều im thin thít, còn không dám thở mạnh.
Tuy họ đều là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, nhưng họ vẫn kém Đỗ Ngọc Sơn một chút.
Xung quanh im lặng năm phút, Đỗ Ngọc Sơn nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Còn ai muốn đi nữa không?”
Mấy chủ gia tộc đều im lặng, cũng không dám nhìn Đỗ Ngọc Sơn, chỉ sợ nếu ngẩng lên nhìn Đỗ Ngọc Sơn thì sẽ bị lão ta chú ý.
Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói: “Nếu không còn, tôi sẽ nói về kế hoạch tiếp theo!”
“Đầu tiên, chúng ta phải nghĩ cách tiến vào thế tục với quy mô lớn, hồi trước có Dương Thanh ở đó nên các gia tộc đã gặp nhiều khó khăn khi tiến vào thế tục”.
“Nhưng tôi hy vọng sau hôm nay, các vị có thể đẩy mạnh tiến độ tiến vào thế tục, mỗi gia tộc hãy cử ít nhất năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm tới thế tục”.
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc!
Các chủ gia tộc đều ngạc nhiên nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn, người mạnh nhất mà họ cử đi trước đó cũng chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, giờ họ lại phải cử năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đến thế tục.
Chẳng lẽ Đỗ Ngọc Sơn không sợ đắc tội với Đế Thôn phía sau hội trưởng lão à?
“Minh chủ, có phải không ổn lắm nếu làm thế không? Dù sao phía sau hội trưởng lão cũng là cao thủ Đế Thôn, những gia tộc như chúng tôi không thể chống lại Đế Thôn được”.
“Đúng thế, nghe đồn cao thủ Đế Thôn cũng mạnh bằng cao thủ Thượng Giới giới Cổ Võ, có lẽ bất kỳ cao thủ nào đi ra từ đó cũng có thực lực Thiên Cảnh Lục, Thất Phẩm nhỉ? Đừng nói là Lục, Thất Phẩm, cho dù chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ thì cũng có thể dễ dàng tiêu diệt chúng tôi”.
“Minh chủ, ông hãy nghĩ lại xem sao ạ!”
...
Trong lúc nhất thời, mấy chủ gia tộc thi nhau thuyết phục.
Không ai đồng ý với kế hoạch của Đỗ Ngọc Sơn.
Ánh mắt Đỗ Ngọc Sơn trở nên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người lão ta, bao phủ cả phòng họp.
Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói: “Các ông định cùng cãi lệnh tôi à?”
Chủ của một thế gia Cổ Võ nén giận: “Minh chủ, không phải chúng tôi muốn cãi lệnh ông, nhưng nếu làm thế thì chúng tôi sẽ gặp họa lớn”.
Một chủ gia tộc khác cũng nói: “Minh chủ, chúng tôi cũng muốn tiến vào thế tục sớm, nhưng Đế Thôn phía sau hội trưởng lão thực sự rất đáng sợ, chúng tôi không thể đối phó nổi”.
Một người khác hỏi: “Minh chủ, nếu chúng tôi đều cử ít nhất năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm vào thế tục, vậy Thủ Hộ Minh thì sao? Thủ Hộ Minh có cử nhiều cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hơn đến thế tục không thế?”
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Sao thế? Ông đang nghi ngờ tôi đẩy các ông vào chỗ nguy hiểm à?”
“Không dám!”
Người kia vội đáp rồi nói thêm: “Bảo chúng tôi tiến vào thế tục với quy mô lớn cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho chúng tôi thấy thành ý của Thủ Hộ Minh chứ”.
“Nếu không có Thủ Hộ Minh đứng ra, tôi nghĩ những người ngồi đây đều sợ đối đầu với cao thủ Đế Thôn nhỉ?”
Nghe thấy thế, những người khác đều gật đầu.
“Đúng vậy, chỉ khi Thủ Hộ Minh đứng ra thì chúng tôi mới yên tâm tiến vào thế tục với quy mô lớn”.
“Khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ Thủ Hộ Minh có thực lực chống lại cao thủ Đế Thôn thôi”.
...
Các chủ gia tộc đều nói.
Dường như sự rời đi của Khương Cửu Hùng đã cho họ niềm tin để phản kháng.
Ở đây toàn chủ của các thế gia Cổ Võ, không ai ngu cả, họ biết rõ cao thủ Đế Thôn đáng sợ đến mức nào.
Bằng không, họ đã tự dẫn người của gia tộc tiến vào thế tục từ lâu rồi, sao phải cử cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm và Thiên Cảnh Nhị Phẩm đi thăm dò chứ.
Trong khoảng thời gian này, tuy các thế gia đều chịu tổn thất nặng nề nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới nền tảng, nhưng nếu cử cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đi thì khác, thế gia nào cũng có rất ít cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, chỉ mất một người thôi cũng khiến họ tiếc đứt ruột.
Nếu Thủ Hộ Minh không đứng ra, họ cũng không dám cử quá nhiều cao thủ đến thế tục.
Đỗ Ngọc Sơn nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Đó là lẽ đương nhiên, tôi sẽ cử mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ đến thế tục!”
“Sao cơ?”
Lời Đỗ Ngọc Sơn nói khiến các chủ gia tộc sững sờ.
Họ đều biết Thủ Hộ Minh rất mạnh, nhưng không ngờ Thủ Hộ Minh có thể cử ra mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ trong một lần.
Nếu giờ Đỗ Ngọc Sơn đồng ý cử mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ đến thế tục, tức là Thủ Hộ Minh đang có ít nhất ba mươi cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ.
Nhưng các thế gia đang có mặt chỉ có ba cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ là cùng, cho dù cao thủ của tất cả các gia tộc gộp lại thì cũng không đủ ba mươi người!
“Các ông cũng đừng nói tôi ép các ông đến thế tục, giờ tôi cho các ông năm phút để suy nghĩ, hoặc cùng đứng trên đỉnh thế giới mới với tôi!”
“Hoặc cả gia tộc vĩnh viễn ở lại Hạ Giới giới Cổ Võ!”