Mã Siêu cười lạnh, mỉa mai nhìn Lâm Báo đang nổi trận lôi đình: “Sao hả? Ông già không được thì thằng con lên sao? Nếu thằng con không được thì thằng cháu lại tới hả? À không, thằng cháu đang nằm trên đất rồi”.
“Cậu đang muốn tiếp tục khiêu khích nhà họ Lâm sao?”, Lâm Thiên Trạch bình tĩnh hỏi, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
“Hôm nay là tang lễ của bố tôi. Ông chủ Lâm gióng trống khua chiêng dẫn người tới đây làm gì?”
Đúng lúc này, Diệp Mạn bước ra chất vấn Lâm Thiên Trạch.
Lâm Thiên Trạch lạnh lùng nhìn bà ta, cười lạnh một tiếng: “Bố tôi có lòng dẫn người tới phúng viếng ông chủ Diệp, lại bị chó của bà sỉ nhục trước mặt bao người. Chẳng lẽ nhà họ Diệp cứ để yên như vậy?”
“Có lòng?”
Diệp Mạn cười nhạo nói: “Bố ông ỷ mình lớn tuổi sỉ nhục tôi, còn muốn ép tôi gả vào nhà họ Lâm. Tôi là chủ gia tộc họ Diệp đời này, nếu phải gả vào nhà các người chẳng phải sau này nhà họ Diệp sẽ bị các người khống chế sao?”
“Một ả đàn bà giết bố đoạt quyền cũng có mặt mũi tự nhận là chủ gia tộc họ Diệp à?”, Lâm Thiên Trạch khinh thường nói.
Trước đó Lâm Báo nói Diệp Mạn giết bố đoạt quyền, bây giờ Lâm Thiên Trạch cũng nói vậy. Dù tính tình Diệp Mạn tốt đến đâu cũng không nén giận nổi nữa.
“Lâm Thiên Trạch, ông câm miệng lại đi!”
Diệp Mạn lớn tiếng quát, đỏ mắt nói: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp, người ngoài như ông không có tư cách xía vào!”
“Tôi đã nói với bố ông, nếu các người đến để phúng viếng bố tôi, nhà họ Diệp vô cùng hoan nghênh. Nhưng nếu không phải, lập tức cút đi cho tôi!”
Diệp Mạn vung tay lên: “Đội vệ sĩ nhà họ Diệp đâu!”
Mấy chục cao thủ nhà họ Diệp nhanh chóng chạy vọt ra bao vây đám người nhà họ Lâm.
Lúc này, Diệp Mạn vô cùng cứng rắn.
Lâm Thiên Trạch không hề e sợ, châm chọc nói: “Sao hả? Bà thẹn quá hóa giận à?”
Diệp Mạn không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Người nhà họ Diệp cũng trừng mắt nhìn người nhà họ Lâm.
“Ông chủ của các người bị ả đàn bà này làm tức chết, chẳng lẽ các người còn muốn ủng hộ bà ta làm chủ gia tộc sao?”, Lâm Thiên Trạch nhìn sang bọn họ, giễu cợt hỏi.
“Câm miệng! Chuyện nhà họ Diệp để chúng tôi tự giải quyết. Nhà họ Lâm các người đã không thành tâm đến phúng viếng ông chủ thì mau cút đi!”
Một người lớn nhà họ Diệp không nhịn nổi nữa, nổi giận nói.
“Người nhà họ Lâm mau cút khỏi nhà họ Diệp! Nơi này không chào đón các người!”
“Cút đi!”
…
Tất cả người nhà họ Diệp đều đồng thanh hét lên.
Hiện giờ, người nhà họ Diệp vô cùng đoàn kết.
Dương Thanh thấy vui mừng. Nếu nhà họ Diệp có thể đoàn kết sớm hơn, có lẽ đã áp đảo được bảy gia tộc còn lại rồi.
“Nhà họ Diệp thật náo nhiệt!”
Đúng lúc này, một người trung niên xa lạ xuất hiện, sau lưng dẫn theo hai mươi người.
Thấy ông ta, sắc mặt Diệp Mạn bỗng trở nên trắng bệch.
Bởi vì bà ta biết thân phận của đối phương. Ông ta dẫn theo hai mươi cao thủ tới, chắc chắn cũng giống nhà họ Lâm không có ý gì tốt.
Bà ta không ngờ Diệp Kế Tông vừa mới qua đời, nhà họ Diệp đã thành mục tiêu công kích của các nhà.
Chỉ sợ đám người này tìm tới để thừa cơ tranh giành chút lợi ích.
“Anh Tôn, tôi chờ anh lâu lắm rồi. Nếu anh không mau tới, tôi sẽ bị người nhà họ Diệp đuổi ra mất”.
Lâm Thiên Trạch bật cười nhìn người dẫn đầu mới tới.
Rõ ràng, ông ta đã hẹn trước với đối phương.
Người được Lâm Thiên Trạch gọi là anh Tôn chỉ có thể là người của nhà họ Tôn cũng nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Người tới có khí thế hơn người, uy nghiêm cao quý, chính là chủ gia tộc họ Tôn, Tôn Húc.
Tôn Húc nghe vậy cười đáp: “Anh Lâm cứ nói đùa. Dù Diệp Kế Tông còn sống cũng đâu dám đuổi người nhà họ Lâm ra ngoài, huống hồ là con gái lão ta. Một ả đàn bà cũng dám xua đuổi anh Lâm sao?”
“Ha ha, anh Tôn nói đúng, một ả đàn bà cũng dám xua đuổi người nhà họ Lâm tôi sao?”. Đam Mỹ H Văn
Lâm Thiên Trạch cười lớn đáp lại rồi nhìn sang Diệp Mạn, mỉa mai nói: “Bây giờ bà còn muốn đuổi chúng tôi đi nữa không?”
Tôn Húc cũng cười híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạn, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Chủ của hai trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô kéo người tới nhà họ Diệp, rõ ràng là muốn ép nhà họ Diệp phải cúi đầu.