Điều quan trọng nhất là, ông ta đã nhận ra, thực lực của Dương Thanh chí ít cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Cao thủ cấp bậc này, muốn giết chết ông ta chẳng khác nào dẫm chết một con kiến.
Dương Thanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Yoshida, nói: "Trước tiên hãy chuyển nhượng toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu trong tay ông cho tôi đã!"
Yoshida vội nói: "Để tôi đi làm ngay!"
Nói xong, ông ta hớt hải chạy đi.
Nhưng vừa nhấc chân, Phùng Giai Di đã chặn ông ta lại.
Dương Thanh lạnh lùng bảo: "Nếu thả ông đi thì liệu ông còn quay về sao?"
Cảm nhận được ý muốn giết người trong ánh mắt Dương Thanh, Yoshida lạnh toát cả người, vội vã giải thích: "Có rất nhiều chuyện chỉ do một tay tôi xử lí, chỉ có tôi mới có quyền hạn trong chuyện đó, nếu cậu sợ tôi bỏ trốn thì có thể đi cùng tôi tới trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên".
Dương Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm Yoshida, nói: "Nếu ông dám giở trò gì, tôi dám bảo đảm sẽ khiến ông sống không bằng chết!"
Yoshida run lên, vội vã thưa: "Xin cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không dám giở trò gì đâu, tôi thật sự chỉ có ý định tới tập đoàn Thuận Thiên để làm thủ tục chuyển nhượng những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu thôi".
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Vậy đi thôi".
Hai mươi phút sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di đi theo Yoshida tới tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.
Trên tầng cao nhất, bên trong phòng làm việc của chủ tịch.
Yoshida đứng một bên, Dương Thanh ngồi trên ghế, tay cầm một xấp hợp đồng, thận trọng đọc.
Yoshida không dám thở mạnh, chỉ nơm nớp sợ hãi đứng bên cạnh, trước mặt người có thực lực vượt trội hẳn, ông ta thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Đúng lúc này, Lạc Bân tới, sau lưng còn có vài vị luật sư cao cấp do tập đoàn Nhạn Thanh trả lương cao mời về.
Lạc Bân thấy Dương Thanh đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên mà Yoshida lại đang đứng bên cạnh, ông ta giật mình ngây người ra.
Lạc Bân vội vàng hỏi: "Chủ tịch, người mà cậu muốn tôi mang tới, tôi đã mang đủ, có chuyện gì xin cậu cứ việc căn dặn".
Dương Thanh đưa ngay xấp hợp đồng mà Yoshida đã chuẩn bị sẵn cho Lạc Bân, nói: "Đây là hợp đồng thu mua tập đoàn Thuận Thiên của tập đoàn Nhạn Thanh, ông đưa cho đoàn luật sư kiểm tra kĩ càng xem có vấn đề gì không".
Lạc Bân kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tập đoàn Nhạn Thanh vừa bị Yoshida dùng thủ đoạn hèn hạ để thu mua mất, chưa được vài tiếng đồng hồ sau, tập đoàn Nhạn Thanh đã trở về trong tay Dương Thanh, thậm chí còn thu mua luôn cả tập đoàn Thuận Thiên.
Lạc Bân vội đưa hợp đồng cho đoàn luật sư kiểm tra, bản thân ông ta cũng lấy một bản xem kĩ.
Khi ông ta nhìn thấy tập đoàn Thuận Thiên đã sở hữu hai mươi tám doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu thì đã sợ đến ngây cả người.
Nhưng điều khiến ông ta khiếp sợ hơn nữa còn ở phía sau, tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên với giá chỉ một tệ.
Điều đó có nghĩa là, Dương Thanh chỉ phải bỏ ra một tệ là đã thu mua thành công một tập đoàn trị giá gần nghìn tỷ, biến nó thành sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ngày nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh cũng mới chỉ đến nghìn tỷ, như vậy tức là, sau lần thu mua này, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh đã tăng gấp đôi, đạt tới hai nghìn tỷ.
Đoàn luật sư nhanh chóng kiểm tra xong hợp đồng, vội thưa với Dương Thanh: "Thưa chủ tịch, hợp đồng này không có vấn đề gì".
Dương Thanh gật đầu: "Tốt lắm!"
Nói xong, anh kí tên mình vào bản hợp đồng rồi đưa cho Lạc Bân, nói: "Ngay trong đêm nay, thay đổi toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên, nếu thiếu người thì cứ điều từ doanh nghiệp khác lên".
"Trong thời gian ngắn, tôi không yêu cầu người giỏi cỡ nào mới trở thành quản lí cao cấp được mà chỉ cần toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên đều phải là người của chúng ta, ông hiểu ý tôi chứ?"
Lạc Bân vội nói: "Tôi hiểu! Chủ tịch muốn nắm lấy tập đoàn Thuận Thiên về tay chúng ta với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó căn cứ theo thành tích làm việc để xác định lại hệ thống quản lí cao cấp".
Dương Thanh gật đầu: "Đi làm việc đi".
Lạc Bân gật đầu: "Vâng!"
Sau đó, ông ta nhanh chóng dẫn người đi khỏi nơi này, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Thanh, Phùng Giai Di và Yoshida.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Yoshida căng thẳng, vội nói: "Cậu Thanh, tôi đã chuyển nhượng toàn bộ tập đoàn Thuận Thiên cho cậu đúng như yêu cầu rồi, cậu còn sai bảo gì không ạ?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Bây giờ, tôi có thể cho ông một cơ hội sống sót, nhưng phải xem xem ông có nắm bắt được không đã".
Nghe vậy, Yoshida sáng rực mắt lên, vội vã tỏ thái độ: "Xin cảm ơn cậu Thanh đã cho tôi cơ hội này, cậu muốn tôi làm gì, xin cứ việc sai bảo".
Dương Thanh nói: "Hãy tìm cách để tìm hiểu xem những doanh nghiệp nào của Chiêu Châu đã bị hai phe tài phiệt kia thu mua, tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu như có thể tìm hiểu được điều tôi cần, tôi sẽ thả ông đi, còn nếu không, thành thật xin lỗi, ông chỉ có thể chết thôi".
Yoshida khốn khổ cầu khẩn: "Cậu Thanh, những điều tôi nói đều là thật, giữa ba phe tài phiệt thực sự không có tình báo chung, rốt cuộc bọn họ thu mua doanh nghiệp nào, tôi thật sự không biết mà".
Dương Thanh chỉ lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của ông, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu ông không tìm được biện pháp thăm dò ra trong vòng hai mươi phút, chỉ sợ ông không thể ra khỏi phòng này được đâu".
Yoshida run cả người lên, sắc mặt trắng bệch, nhìn vẻ lạnh nhạt của Dương Thanh, ông ta thật sự sợ hãi vô cùng.
Không dám lãng phí thời gian nữa, Yoshida vội lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi đi.
Dương Thanh và Phùng Giai Di vẫn ngồi trong phòng làm việc theo dõi sát sao, Yoshida không dám giở trò bịp bợm mà thành thật gọi điện tra xét kế hoạch thu mua của hai tài phiệt lớn kia.
Có điều, đúng như ông ta đã nói, không một ai biết hai phe tài phiệt kia đã thu mua được những doanh nghiệp nào.
Dương Thanh cũng không ngồi không, anh nói với Phùng Giai Di: "Cô trông chừng ông ta, để tôi ra ngoài gọi điện thoại".
Phùng Giai Di gật đầu: "Được!"
Dương Thanh đi ra bên ngoài, kiếm một góc không người, xác định không có ai nghe trộm được mới bấm một số điện thoại, nghiêm nghị nói: "Sư phụ, nước Dương đang tiến hành một kế hoạch có tên là "Đồ Long", do ba phe tài phiệt lớn nhất của nước chúng cầm đầu, trắng trợn thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu".
Nghe Dương Thanh nói thế, Vô Danh lạnh lẽo bảo: “Đám chuột nước Dương này thật đúng là không bỏ được tâm địa xấu xa, lại dám mơ ước Chiêu Châu chúng ta, nếu đã thế, sư phụ sẽ giao cho con một nhiệm vụ, đuổi tận giết tuyệt đám khốn kiếp đó cho ta!"
Dương Thanh đã sớm lường trước Vô Danh sẽ nói như vậy, anh bất đắc dĩ bảo: "Bên con đang gặp chút phiền toái, trừ đã biết được gia tộc Yoshida thu mua xí nghiệp nào, còn tin tức về hai tài phiệt khác, con hoàn toàn không tra được".
Anh buộc Yoshida phải tra ra thông tin trong vòng hai mươi phút, chủ yếu là muốn xem xem, rốt cuộc Yoshida có thể tra được chút gì không, nhưng xem tình hình này, Yoshida thực sự không nói dối rồi, ông ta thật sự không biết, hơn nữa cũng không tra được gì.
Vì thế, Dương Thanh mới liên lạc với Vô Danh.
Vô Danh trầm mặc một hồi rồi nói: "Chuyện này, sư phụ không tiện ra tay, con chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình để tự tra ra thôi".
Nghe thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ, hỏi: "Sư phụ, có phải người đã biết được điều gì không ạ?"
Anh cứ có cảm giác Vô Danh đã biết một ít sự thật.
Vô Danh nói: "Con chỉ cần nhớ lấy lời ta, bất kể khi nào cũng cần phải cẩn thận, bất kể thế nào cũng phải tìm cách bảo đảm tính mạng của mình".